Cự Long Thức Tỉnh

Chương 883: Chuyện gì cũng có thể thương lượng”.  




Trong lòng Lục Hi cười lạnh, bốn người này đều là võ giả ngoại gia sơ kỳ, mới nhập môn vào võ đạo, một mình đối phó với mấy người tầm thường như này cũng không có vấn đề gì, nhưng ở trước mặt anh, bọn chúng còn lâu mới có tư cách phách lối.



Nếu mấy tên nhãi vắt mũi chưa sạch này không biết tốt xấu, Lục Hi không ngại giúp nhà họ Ôn giáo dục một chút.



Sắc mặt bốn người nhà họ Ôn đều nặng nề, bất cứ lúc nào bọn chúng cũng sẵn sàng ra tay dạy dỗ Lục Hi thật nhớ đời.





Còn Lục Hi thì nhàn nhã nhìn bọn chúng, giống như không hề cảm nhận được sự tức giận của bốn người này. Thấy tình hình sắp bùng nổ, tất cả các hành khách cũng cảm giác được chuyện lớn rồi, bọn họ rụt đầu ngồi trên ghế, len lén quan sát.



Lúc này, hai cảnh sát trên tàu thấy vậy liền vội vàng đi tới.



Vốn dĩ bọn họ không muốn quản chuyện này chút nào, nhưng nhìn thấy sắp có đánh nhau, nếu bọn họ không quản, e rằng sau đó bọn họ cũng sẽ chịu hậu quả là đuổi việc, vì vậy bọn họ chỉ có thể nhắm mắt đi qua.



“Bốn vị à, đừng ra tay, có chuyện gì thì từ từ nói”, lão cảnh sát liền vội vàng nói.



Bốn người liếc nhìn ông ta, không thèm quan tâm.



Lúc này, cảnh sát trên tàu đã đến bên cạnh mấy người, lão cảnh sát liếc mắt nhìn Lục Hi, sau đó nghiêm nghị nói: “Anh làm gì thế, còn không mau xin lỗi cậu Ôn đi, bọn họ là người anh đắc tội được sao?”



Lục Hi nghe xong liền nói với cảnh sát trên tàu: “Bọn nó cũng xứng để đắc tội? Tôi chỉ là muốn thay tổ tiên nhà họ Ôn dạy dỗ mấy cái thứ không ra gì mà thôi”.



Bốn người nhà họ Ôn nghe xong liền giận tím mặt.



“Mẹ nó, mày lao đầu vào chỗ chết rồi”.



Nói xong, bốn ngươi liền muốn ra tay.







Lúc này, lão cảnh sát trên tàu đã gấp gáp, ông ta vội vàng hòa giải hai bên: “Đừng ra tay, đừng ra tay, chuyện gì cũng có thể thương lượng”.



“Thương lượng con mẹ mày, còn không tránh ra, ông đây phế mày trước đấy có tin không?”, cậu trai tóc tím quát lên.



Cảnh sát trên tàu thấy vậy cũng đè nén tức giận trong lòng, ông ta nói: “Cậu Ôn, chúng tôi cũng rất khó xử, cậu đừng làm khó chúng tôi nữa, có chuyện gì mấy người xuống tàu rồi giải quyết được không?”



“Hôm nay ông đây cứ muốn giải quyết ở đây đấy, làm sao? Kẻ làm nhục nhà họ Ôn tao phải chịu đủ trừng phạt, nếu chúng mày dám ngăn cản thì tao sẽ xử tội cùng hắn”, cậu trai tóc tím tức giận nói.



Lão cảnh sát nghe vậy liền nhìn Lục Hi nói: “Tôi đã cố gắng hết sức rồi, anh đừng trách tôi”.



Lục Hi cười một tiếng rồi đáp: “Không đâu, ông đã làm rất tốt”.



Lục Hi thấy ông ta dù biết nhà họ Ôn có gia thế khủng khiếp nhưng vẫn xông vào giải vây cho mình, như vậy đã xem như rất đáng quý rồi.



Lão cảnh sát trên tàu thở dài rồi yên lặng rời đi.



Lúc này, hành khách trên tàu cũng len lén nhìn mấy người, bọn họ đang tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.



Đúng lúc đó, bỗng nhiên Lục Hi nói: “Tao cho chúng mày một cơ hội, bóp nát điếu thuốc trong tay, nói xin lỗi với toàn thể hành khách, tao sẽ bỏ qua cho mày”.



Bốn người sửng sốt, sau đó liền phát ra một trận cười điên cuồng.

Mãi hồi lâu sau, bốn người mới ngưng cười, bọn chúng nhìn Lục Hi nói: “Mày lại còn dốt nát đến mức này à? Quả thật người ta thấy đủ rồi, mày biết không, đến giờ vẫn chưa có ai dám nói lời như này với người nhà họ Ôn đâu”.