Cự Long Thức Tỉnh

Chương 898: “Cậu ta chính là tông sư Lục Thiên Hành?”




Mọi người nhìn lại thì thấy người lên tiếng lại là Lâm Tiêu.



Tất cả đều không hiểu, vì sao Lâm Tiêu lại bảo vệ Lục Thiên Hành, ông ta coi trọng Lục Thiên Hành thế ư?



Nói như thế, đến lúc Lục Thiên Hành thua thì Lâm Tiêu chẳng phải sẽ vô duyên vô cớ biến thành kẻ địch của nhà họ Ôn à? Tội gì thế?





Ôn Nhất Hàng nghe thế thì chậm rãi nói: “Lâm tông sư, thị phi ân oán đều có đúng sai, vậy bảo Lục Thiên Hành lên đi”.



Ôn Nhất Hàng nói đến cuối, tiếng nói hóa thành tiếng gầm thét, truyền suốt Tây Hồ.



Lúc này, tất cả đều ngưng thần quan sát, biết đây là lời khiêu chiến Ôn Nhất Hàng phát ra. Chỉ cần Lục Thiên Hành ở đây thì chắc chắn sẽ xuất hiện.



Mà Lục Hi thì chỉ cười nhạt, đi về phía mặt hồ.



Người bên cạnh anh lúc ấy đều sửng sốt.



“Cậu làm gì đấy?”, có người ngơ ngác.



“Đi nghênh chiến chứ gì nữa?”, Lục Hi đáp.



“Cậu bị điên à, người ta khiêu chiến Lục Thiên Hành mà, cậu là cái gì mà đòi lên?”



Lục Hi chỉ lắc đầu cười, thả người nhảy xuống mặt hồ, đi về phía Ôn Nhất Hàng.



“Cậu ta chính là tông sư Lục Thiên Hành?”



Giờ phút này, mười mấy người kia mới phản ứng lại, kinh hãi nói.

Dù gì đi nữa thì Lục Thiên Hành cũng là một tông sư danh xứng với thực. Mà trong cảm nhận của người thuộc võ đạo thì tông sư luôn có chỗ đứng.



Phải biết rằng, toàn bộ Hoa Hạ này chỉ có mười mấy tông sư có thân phận siêu nhiên như thế.



Giờ phút này, đặc biệt là người vừa tranh cãi với Lục Hi đều sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh.



Với cảnh giới của kẻ này thì tông sư chỉ cần một chiêu là giết chết. Nếu biết đó là Lục Thiên Hành thì kẻ này đã không dám tranh cãi với Lục Hi rồi.



Mà lúc này, Lục Hi cơ hồ là biến thành làn sóng trắng, trong nháy mắt đi tới trước mặt Ôn Nhất Hàng.



Ôn Nhất Hàng nhìn Lục Hi, nói: “Cậu là Lục tông sư Lục Thiên Hành?”



“Đúng là tôi”, Lục Hi chắp tay nói.



Ôn Nhất Hàng nhìn Lục Hi một lát, chậm rãi nói: “Cậu giết người nhà họ Ôn mà không nói câu gì, coi nhà họ Ôn chúng tôi như chốn không người. Hay là cậu cho rằng trở thành tông sư rồi thì có thể hoành hành ngang ngược vậy?”



Lục Hi cau mày nói: “Thị phi đúng sai thế nào lòng người tự biết, chính ông cũng hiểu rõ, mà tôi vốn dĩ cũng chẳng muốn ra tay với ông, nhưng người nhà họ Ôn các ông vô cùng quá đáng, nên được dạy dỗ đôi chút”.



Lục Hi vốn dĩ còn mang chút tình cảm đặt lên nhà họ Ôn, nhưng từ khi quay về bên cạnh bố mẹ, thấy bố mẹ bị xa lánh, bị đối xử bất công thì Lục Hi đã hoàn toàn giận dữ. Nhà họ Ôn kiêu ngạo như thế, nên có người đến dạy dỗ bọn họ.



Mà Ôn Nhất Hàng nghe Lục Hi nói vậy thì chỉ cười ha ha, tiếng sóng cuồn cuộn truyền khắp mặt hồ.