Cự Long Thức Tỉnh

Chương 902: “Thủy Long Bộc!”  




Trong nháy mắt, Ôn Nhất Hàng lập tức cảm thấy áp lực tăng lên rất nhiều, trong lòng ông ta kinh hãi.



Chẳng lẽ vừa rồi cậu ta chưa đấu hết sức mình?



Tuy nhiên, lúc này Lục Hi đã không cho ông ta thời gian suy nghĩ nữa, trong trận đấu võ kỹ này, Lục Hi dần dần tìm thấy cảm giác, uy lực của thuật cận chiến thần quan cuối cùng cũng được anh thể hiện ra.





Lúc này Lục Hi cảm thấy toàn thân khoan khoái, trường thương vung vẩy trong tay giống như chong chóng, mũi thương rơi về phía Ôn Nhất Hàng như mưa.



Lúc này thế tấn công của Ôn Nhất Hàng chuyển thành thế phòng ngự.



Không phải ông ta không muốn tấn công, mà là thế tấn công của Lục Hi quá mạnh, trường đao của ông ta hoàn toàn không thể xuyên qua được.



Mà lúc này, sự thay đổi đột ngột đó khiến tất cả mọi người đều trơ như phỗng, vẻ mặt ngớ ra.



Vừa rồi Lục Thiên Hành có vẻ bấp bênh, sao trong nháy mắt, anh ta lấy đâu ra sức mạnh, mạnh mẽ ép Ôn Nhất Hàng lui bước, việc này rốt cuộc là sao?



Lúc này, người nhà họ Ôn vốn vẫn luôn mang theo vẻ tươi cười rạng rỡ, đột nhiên thay đổi sắc mặt.



Bọn họ chưa bao giờ nghĩ gia chủ sẽ có khả năng thất bại, nhưng tình hình trước mắt dường như không còn lạc quan, trong lòng bọn họ cũng thấp thỏm không yên.



Nếu gia chủ thất bại, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, thanh danh nhà họ Ôn sẽ tụt dốc không phanh, mà bọn họ sau này cũng không còn ngóc đầu lên làm người được nữa.



Lúc này, sắc mặt của Ôn Nhất Hàng thay đổi rõ rệt, võ kỹ của Lục Hi đã vượt quá sức tưởng tượng của ông ta, hơn nữa chân khí của anh lại hùng hậu đến mức như này, có thể chống đỡ được toàn lực chiến đấu của ông ta trong thời gian dài như vậy.



Nếu cứ tiếp tục như vậy, người thua cuộc chính là ông ta.



Không, ông ta tuyệt đối không cho phép việc đó xảy ra.



Lúc này, chỉ thấy ông ta hét lớn một tiếng, trên trường đao phát ra ánh sáng màu xanh lam, như đoạt hồn người khác, ông ta dùng hết sức chém về phía Lục Hi.



Một đao này, với tốc độ cực cao, chém lìa không khí mang theo tiếng rít khiến người ta kinh hãi, chém xuống đầu Lục Hi.



Lục Hi thuận tay nhấc thương chặn lại, hai người đều trượt về phía sau hàng chục mét, mới có thể đứng vững.



Đúng lúc này, Ôn Nhất Hàng đột nhiên thu lại đao chiến trong tay, thở hắt ra một hơi.



“Lục Thiên Hành, cậu quả thực rất mạnh, không hổ là người đánh bại tông sư, Ôn Nhất Hàng tôi thừa nhận, trong tông sư cậu cũng là một kẻ mạnh, có điều, cũng chỉ đến vậy mà thôi”.



Mọi người nghe thấy những điều này đều sửng sốt, lẽ nào Ôn Nhất Hàng còn tài năng khác, vẫn chưa thể hiện ra?



Đúng vào lúc này, chỉ thấy Ôn Nhất Hàng chắp hai tay trước ngực, quát lớn một tiếng



“Thủy Long Bộc!”



Chỉ thấy trong nháy mắt, toàn bộ mặt nước hồ Tây như sôi trào, mọi người đều kinh ngạc, Lục Hi lại nhìn cảnh này một cách vô cảm, giống như không có bất kỳ cảm giác gì.



Lúc này, cùng với một tiếng Thủy Long Bộc của Ôn Nhất Hàng vang lên, toàn bộ nước trong hồ Tây đột nhiên sôi trào, đồng thời, chỗ cách mấy chục mét phía sau ông ta, dần dần ngưng kết ra một con rồng nước.

Con rồng nước này không ngừng lớn lên, trong thời gian ngắn đã to hơn một trượng, dài bốn năm mươi trượng, mực nước hồ Tây đã giảm xuống đáng kể.