Cự Long Thức Tỉnh

Chương 917: “”Xin cung kính nghe theo lệnh của lão tổ”. 




Thực ra Ôn Thế Hòa cũng là căng chặt da đầu đứng ra phát biểu ý kiến, vừa rồi ông ta đã xung đột nặng nề với một nhà Ôn Uyển, nếu Ôn Uyển lên nắm quyền, vậy ông ta còn có thể có trái ngọt để ăn sao? Bất luận thế nào ông ta cũng phải đứng ra lên tiếng tranh đoạt một trận, cho dù không thể thay đổi mệnh lệnh cách chức vị trí gia chủ nhưng ít nhất vẫn có một số chỗ để thương lượng trong việc lựa chọn gia chủ mới.



Còn Lục Hi hiển nhiên cũng rất bất ngờ với tin tức này, thấy mọi người biểu thị thái độ anh ngược lại cũng không tham gia góp ý gì, anh không quan trọng việc mẹ có thể lên làm gia chủ hay không, dù sao hiện tại cũng đã không còn ai dám coi thường bố mẹ anh, điều này cũng đã đủ rồi.





Mà hai người Ôn Uyển cùng Lục Viễn Sơn nghe được lời này của lão tổ lại bốn mắt nhìn nhau không nói câu nào.



Lúc này chỉ thấy lão tổ cười lạnh lùng.



Tay ông phất lên, một luồng khí hình trăng khuyết kèm tiếng rít xé rách không khí theo đó chém về phía Ôn Thế Hòa.



Tất cả mọi người đều cực kỳ sợ hãi, ngay cả Lục Hi cũng không ngoại lệ.



Ôn Thế Hòa càng kinh hoàng không thôi, ông ta theo bản năng lập tức bộc phát toàn bộ chân khí của bản thân hình thành nên một luồng khí bảo vệ quanh cơ thể, lão tổ là người đã tiến vào cảnh giới Thánh vực, là sự tồn tại còn mạnh mẽ hơn gấp ngàn lần so với tông sư, một đòn công kích tùy ý của ông bản thân cũng phải dồn toàn lực đối phó.



Nhưng công lực của lão tổ nằm xa so với sức tưởng tượng của Ôn Thế Hòa, cho dù ông ta bộc phát toàn lực trong tích tắc, nhưng luồng khí trăng lưỡi liềm của lão tổ lại giống như dao nóng cắt vào bơ mà xuyên qua cơ thể ông ta không chút trở ngại, chém ngang lưng Ôn Thế Hòa ngay tại hiện trường.



Chỉ thấy một tia máu tươi phụt ngang không trung, Ôn Thế Hòa chết không nhắm mắt đổ gục xuống đất, cho đến lúc chết ông ta không hiểu tại sao lão tổ lại ra tay giết mình.



Toàn trường lúc này rơi vào khoảng lặng, ngay cả hô hấp cũng cố gắng đè thấp, những người hùa theo Ôn Thế Hòa gật đầu kia đều mặt trắng như giấy, hai chân không ngừng va đập vào nhau.



Còn gương mặt Ôn Nhất Hàng bao trùm sự tuyệt vọng chậm chạp nhắm mắt lại.



Lúc này lão tổ mới hỏi: “Còn ai có ý kiến gì không?”



Trải qua một màn vừa rồi không có người nào dám nhảy ra lên tiếng nữa, thi thể của Ôn Thế Hòa còn đang nằm đó giống như một lời cảnh tỉnh cho họ.



Lão tổ hừ lạnh một tiếng: “Ông đây từ lâu đã thấy các người không vừa mắt, một đám vô dụng khiến nhà họ Ôn chướng khí mù mịt, đúng là khiến tôi tức chết mà”.



Mọi người bị khiển trách một trận đều câm như hến, thậm chí không dám thở mạnh.



“Từ ngày hôm nay, Ôn Nhất Hàng sẽ tới phần mộ tổ tiên của nhà họ Ôn canh giữ mồ mả, vĩnh viễn không được rời khỏi, Ôn Uyển lập tức tiếp nhận vị trí gia chủ, có ý kiến thì nêu ra, không có thì đều cút ra ngoài đi”.



Mọi người lúc này nào còn dám lên tiếng mà đồng loạt hô vang: “”Xin cung kính nghe theo lệnh của lão tổ”.



Sau đó nhất tề chắp tay về phía Ôn Uyển: “Xin ra mắt gia chủ”.



Ôn Uyển lúc này nghiêm mặt đáp: “Lão tổ đã không muốn chúng ta quấy rầy, vậy thì mọi người trước hãy cùng tôi lui ra ngoài tới nhà thờ tổ của nhà Ôn thôi”.

“Vâng”.