Cự Long Thức Tỉnh

Chương 922: Hai người tuyệt đối đừng đau lòng vì con!




“Hơn nữa, một khi tôi có lại sức mạnh đỉnh cao, cậu cho rằng trên thế giới này còn có người nào có thể uy hiếp được tôi ư? Cậu bé, chắc chắn cậu không biết nguyên nhân Vương Quốc Anh đã từng được gọi là đế quốc mặt trời không bao giờ lặn phải không, đó là vì có tôi, Burns tôi, thiên tài bất thế đạt đến tu vi công tước duy nhất của huyết tộc, tất cả quốc gia cường mạnh hiện nay, bao gồm Hoa Kỳ cũng là thuộc địa của chúng tôi”.



Burns nói mãi nói mãi, cả người trở nên sục sôi mạnh mẽ, gần như chìm vào trong những ngày huy hoàng trước đây.





Nhìn dáng vẻ Burns sục sôi mạnh mẽ, những người đứng xung quanh hồ máu cũng sôi trào tâm huyết, kích động vạn phần.



Đã từ rất lâu, gia tộc Antonio cường mạnh đến mức dẫn dắt đế quốc mặt trời không bao giờ lặn đi đến huy hoàng, gần như chiếu rọi mỗi một ngóc ngách trên thế giới, có được một phần tư lãnh thổ trên thế giới, là đất nước có diện tích lớn nhất thế giới trong lịch sử, nhưng bây giờ thì sao? Chỉ có thể làm con rùa rụt cổ trên một hòn đảo Vương Quốc Anh có diện tích chưa đến hai trăm ngàn mét vuông ở Bắc Đại Tây Dương







Tuy mỗi một người trong gia tộc Antonio đều biết khoa học kinh tế xã hội phát triển đến giai đoạn ngày nay, cho dù Burns thực sự hồi phục trạng thái đỉnh cao, cũng đã không thể chống đỡ những vũ khí hiện đại có lực sát thương cực kỳ mạnh, cũng không thể lãnh đạo Vương Quốc Anh đi đến vinh quang mà không nước nào sánh được, nhưng họ vẫn không từ bỏ, vẫn mong đợi tái hiện lại vinh quang của gia tộc Antonio ngày xưa.



Bây giờ tất cả mọi hy vọng đều gửi hết vào người thanh niên tên là Vân Vệ Hoành này, và cả đứa con sắp chào đời của anh ta, còn về đứa con của anh ta cũng mang huyết mạch của huyết tộc bọn họ, không ai trong bọn họ quan tâm!



So với vinh quang của một gia tộc, hy sinh một hậu duệ chưa ra đời thì cũng chẳng tính là gì.



Thấy tất cả mọi người gia tộc Antonio đều rơi vào trong phấn khích, Vân Vệ Hoành chậm rãi nhắm mắt, hai giọt lệ như pha lê chảy xuống theo khóe mắt.



“Bố mẹ, con trai bất hiếu! Nếu có kiếp sau, con nhất định sẽ hiếu thuận với bố mẹ, hai người tuyệt đối đừng đau lòng vì con!”, nước mắt chậm rãi rơi xuống, những lời đau xót hối lỗi xuất phát từ đáy lòng khẽ nỉ non từ miệng Vân Vệ Hoành.



“Đây là nơi rách nát nào, xem ra chỉ thích hợp cho vài con dơi hôi hám trốn thôi, đúng là không phải nơi cho người ở”.



Đúng lúc Vân Vệ Hoành đang đau lòng sám hối, đột nhiên một giọng nói vô cùng ngạo mạn vang lên ở lối vào đường hầm.



Sau đó, chỉ thấy Lục Hi và Vân Khả Thiên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.



Thì ra Lục Hi vừa đến ga đường sắt cao tốc Tây Kinh, Vân Khả Thiên đã đợi ở đó, sau đó hai người lại không ngừng nghỉ lên máy bay đến Vương Quốc Anh, trải qua hàng tiếng đồng hồ chạy đến chỗ ở của Vân Vệ Hoành.



Sau đó Lục Hi lại thông qua khí tức của Vân Vệ Hoành để lại, dùng thần thức tìm được vị trí cụ thể của anh ta, chạy đến đây trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.

“Khả Thiên, sao cậu lại đến đây?”