Cự Long Thức Tỉnh

Chương 970: “Tùy cô, tôi chỗ nào cũng được”




Ban đêm, ở bên trong phủ Tổng thống, Lục Hi lại kiểm tra một chút vết thương của đám người Burns, khi chắc chắn không có vấn đề, sau đó anh mới cùng Vân Khả Thiên ngồi trong phòng Tổng thống, nhàn rỗi hàn huyên.



Còn hai người Lore và Congo đứng ở một bên, vẻ kinh hoàng trên mặt vẫn còn chưa tan đi.





Nhất là Congo, Burns thân là chủ nhân đứng đằng sau của ông ta, vậy mà lại bị thương nặng như vậy, đối với ông ta mà nói, quả thật là sấm sét giữa trời quang, nếu Burns xong đời, ông ta chắc cũng sẽ rớt đài.



Nhưng hai người trước mắt dáng vẻ sao cũng được, vẫn còn vừa nói vừa cười, chẳng lẽ bọn họ không biết, gia tộc Antonio đại diện cho cái gì?



Mà Lore lại biết rõ thực lực khủng khiếp của Lục Hi, ban đầu hắn ta còn khiếp sợ không hiểu tại sao trưởng tộc lại cung kính với chàng thanh niên này như vậy, còn tự xưng là nô lệ. Nhưng trải qua chiến dịch Cự Long, cuối cùng hắn ta đã hiểu rốt cuộc tại sao trưởng tộc phải làm như vậy.



Anh Lục này nhất định là tồn tại giống Thượng Đế, năng lực của anh đã đột phá chân trời, chẳng trách trưởng tộc trở thành nô lệ của anh, lúc này Lore hận không thể nằm xuống hôn lên bàn chân của Lục Hi, trở thành kẻ hèn mọn nhất bên cạnh anh.



Nhưng Lore cũng biết, với thực lực của mình, e rằng xách giày cho Lục Hi cũng không được, hắn ta không thể làm gì khác hơn là yên lặng đứng ở đó một lần nhìn Lục Hi cười vô cùng cung kính.



Lúc này, điện thoại của Lục Hi reo lên, anh lấy ra xem, phía trên là một dãy số không có tên.



Nhưng Lục Hi lại bật cười, anh biết là Đường Yên gọi đến, khi cô ấy đọc số điện thoại cho mình, anh chỉ nghe một lần liền nhớ.



Ngay sau đó, Lục Hi nhận điện thoại.



“Alo”.



“Xin hỏi phải anh Lục không”.



“Tôi là giám đốc Đường”.



“Đúng là anh rồi, anh có thể nhận được điện thoại của tôi, tôi thật sự quá vinh hạnh”, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mừng rỡ của Đường Yên.



Lục Hi cười nhạt đáp: “Điện thoại của người đẹp đương nhiên phải nhận rồi”.



“Anh Lục, những điều anh nói làm tôi ngại quá, xin hỏi anh đang ở đâu, tôi muốn mời anh ăn một bữa để bày tỏ lòng cảm ơn, anh có thể cho tôi cơ hội không?”, Đường Yên thấp thỏm hỏi.



Lục Hi cười đáp: “Tôi ở Kotgarh, nếu cô ở đây thì tối nay tôi vẫn có chút thời gian".



Lục Hi biết không để cho Đường Yên biểu đạt chút tâm ý, e rằng cô ta sẽ ghi nhớ chuyện này trong khoảng thời gian rất dài, cùng cô ta ăn một bữa cơn cũng được, làm việc vẫn cần phải có đầu có cuối.



Lúc này, Đường Yên vui vẻ nói: “Vậy được, tôi vừa hay cũng ở Kotgarh, anh xem chúng ta có thể gặp mặt ở đâu”.



Đường Yên nghe ra có chút không chờ nổi nữa.



“Tùy cô, tôi chỗ nào cũng được”, Lục Hi nói.