Cự Long Thức Tỉnh

Chương 991: “Không cần sợ, nó biết điều lắm”.  




Nói xong, Lục Hi đứng dậy ra khỏi phòng đi ra ngoài, Đường Yên đuổi sát theo.



Ra bãi đất trống bên ngoài, Lục Hi đứng ở đó, Đường Yên không hiểu hỏi: “Anh Lục, chúng ta ở đây làm gì?”



“Không phải cô nói đi thưởng thức cảnh sắc sao, chúng ta bắt đầu lên đường thôi”, Lục Hi cười nói.





Đường Yên nghe xong liền vội vàng nói: “Vậy cũng phải chuẩn bị xe chứ”, Lục Hi cười đáp lại: “Không cần, bảo tên nhãi này tới làm culi là được”.



Lục Hi nói xong, anh mở vị trí không gian, Donbakara chợt xuất hiện ở trước mặt.



Đường Yên nhìn thấy con vật khổng lồ này thì không khỏi hốt hoảng.



Lục Hi thấy vậy liền cười nói: “Không cần sợ, nó biết điều lắm”.



Nói xong, Lục Hi đưa tay về phía Đường Yên.



Đường Yên mang theo mấy phần hoảng sợ, dần dần đến gần Lục Hi, cô ta đưa tay cho anh.



Đến khi Lục Hi cầm tay mình rồi, Đường Yên cảm thấy cả người đều mềm nhũn, giống như bị dòng điện xuyên qua.



Lúc này, Lục Hi nói với Donbakara: “Đầu ngẩng cao như thế làm gì, xuống đi, ông đây phải đi thưởng thức cảnh đẹp rồi”.



“Vâng thưa chủ nhân tôn kính”.



Donbakara vừa nói vừa dịu dàng hạ thấp đầu, Lục Hi dẫn theo Đường Yên giẫm lên đầu Donbakara, leo lên lưng nó.



Bấy giờ, Donbakara vỗ cánh, chậm rãi bay ra ngoài.



Đường Yên nơm nớp lo sợ đứng ở trên nhìn Donbakara bay ngày càng cao, cảm nhận được gió mạnh đập vào mặt, cô ta thấy toàn thân như nhũn ra.



Lục Hi thấy vậy, anh lập tức tạo ra một vòng bảo vệ che phủ hai người trong đó, ngăn cản gió mạnh bên ngoài, sau đó anh nói: “Đừng sợ, không sao”.



Đường Yên lúc này mới cảm thấy được chút an toàn, cô ta gật đầu.



Lúc này, Đường Yên nắm tay Lục Hi ngồi trên con cự long đang bay trên không trung, nhìn cảnh sắc mênh mông tráng lệ của châu Phi, bây giờ cô ta cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.



Cứ như vậy, Donbakara chở Lục Hi và Đường Yên bay lượn suốt một buổi sáng.



Còn Lục Hi và Đường Yên thì ngồi trên tấm lưng rộng của Donbakara, bọn họ dựa sắt vào nhau, ngắm nhìn cảnh sắc, tỏ ra vô cùng thích ý.



Lúc này, từ xa Lục Hi đã nhìn thấy một trấn nhỏ, nơi đó có một nhóm người đang cử hành nghi lễ gì đó, anh nói với Đường Yên.



“Trưa rồi, phía trước có trấn nhỏ nhìn rất náo nhiệt, chúng ta đi ăn chút gì đó đi”.



Đường Yên gật đầu đầy hạnh phúc.



Ngay sau đó, Lục Hi dặn dò Donbakara hạ cánh xuống bên ngoài trấn nhỏ, tiếp đó anh đá nó một cước vào vị trí không gian, kéo Đường Yên đi về phía trấn nhỏ.



Sau hơn nửa tiếng, hai người đi vào trấn nhỏ, đến quảng trường trung tâm trấn, chỉ thấy trên quảng trường có mấy trăm người đang vây quanh một pho tượng cự long cao lớn ở chính giữa, múa hát tưng bừng.



Lục Hi và Đường Yên ngồi xuống ở một quán cơm nhỏ bên cạnh, Lục Hi nhìn quảng trường qua cửa sổ, anh cười nói: “Tên nhãi Donbakara kia xem ra cũng có chút danh tiếng ở nơi này”.