Cự Long Thức Tỉnh

Chương 996: “Không dám không dám, tôi sẽ cố hết sức”.  




Khoảng thời gian này, thành phố Tây Kinh là nơi tổ chức cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên khu Tây Bắc, nên rất náo nhiệt, người đông đến mức phiền phức.



Ngoại trừ mấy chục người dự thi, còn có cả nhóm bạn bè người thân, một loạt nhân viên, số người thực sự không ít.





Lúc này, trong phòng VIP của khách sạn năm sao Vạn Thịnh, mấy người đang ngồi quanh một chiếc bàn đầy món ngon thịnh soạn, cười nói vui vẻ.



Trong mấy người này, chủ nhà là một tên mập, chính là Thôi Cảnh Ba, thương gia giàu có của thành phố Tây Kinh, trong tay ông ta có mấy tập đoàn xây dựng kiến trúc, nghiệp vụ chủ yếu là khai thác bất động sản, ngồi trên gần trăm tỷ tiền vốn, là một thương gia giàu có thực sự.







Còn bên trái ông ta là một cô gái hơn hai mươi tuổi, vô cùng quyến rũ gợi cảm, ăn mặc hở hang, khoác cánh tay của Thôi Cảnh Ba gần bảy mươi tuổi, cười tươi như hoa.



Cô gái này chính là Nhiếp Vi, thí sinh đã tiến vào trận chung kết của cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên khu Tây Bắc.



Bên phải Thôi Cảnh Ba là một người trung niên hơn năm mươi tuổi, đeo kính gọng vàng, trông có vẻ nho nhã, đó chính là người phụ trách của cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên khu Tây Bắc, Thạch Quốc Hưng.



Bên cạnh Thạch Quốc Hưng còn có hai mỹ nữ diêm dúa, không ngừng làm dáng, lẳng lơ đưa tình với ông ta.



Đám người này, người nào cũng tươi cười, có vẻ đang rất vui vẻ hào hứng.



Lúc này, Thôi Cảnh Ba nâng ly rượu, nói với Thạch Quốc Hưng: “Anh Thạch, lần này may mắn có anh giúp đỡ, Tiểu Vi mới tiến vào trận chung kết một cách an toàn, thực sự phải cảm ơn anh rồi”.



Một tay Thôi Cảnh Ba sờ lên cái đùi để trần của Nhiếp Vi, một tay nâng ly rượu, cười hi hi nhìn Thạch Quốc Hưng.



Thạch Quốc Hưng cười nói: “Chủ tịch Thôi nói gì vậy, tôi chỉ vẽ hoa lên gấm thôi, nếu không phải chủ tịch Thôi hào phóng, dùng cái giá trên trời mua nhiều phiếu như vậy, thì tôi cũng không thể làm gì được”.



Thôi Cảnh Ba vừa nghe, cười ha ha nói: “Anh Thạch khách sáo rồi, lần này may mắn gặp dịp, tôi nhất định sẽ đưa Tiểu Vi lên vị trí quán quân cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên toàn quốc, cho dù có bỏ ra bao nhiêu tiền đi nữa, tôi cũng không tiếc”.



“Chủ tịch Thôi có tiền, chuyện này, tôi thấy khá chắc chắn rồi”, Thạch Quốc Hưng cười nói.



Thôi Cảnh Ba lại nói.



“Đợi đến Thượng Kinh, khi cuộc thi toàn quốc bắt đầu, anh Thạch vẫn phải giúp sức đấy, anh trai anh là nhân vật có thực quyền trong bộ văn hóa và tuyên truyền, chỉ cần một câu của ông ta, chuyện của Tiểu Vi sẽ thành công, anh yên tâm, về mặt tiền bạc, tôi chắc chắc sẽ không để anh Thạch khó xử, muốn bao nhiêu, anh chỉ cần nói một con số, tôi quyết không hai lời”.



“Không dám không dám, tôi sẽ cố hết sức”.



Hai người nhìn nhau cười, cùng chạm ly uống cạn.



Lúc này, Nhiếp vi dùng bộ ngực to tròn cọ sát qua lại lên người Thôi Cảnh Ba, nói: Bố nuôi, bố tốt với con quá, con nhất định sẽ báo đáp bố thật tốt”.

Thôi Cảnh Ba cười ha ha, không hề kiêng dè, đưa tay bóp mạnh vào chỗ đó của Nhiếp Vi.