Cứ Ngỡ Là Lỡ Nhau

Chương 3: Lần gặp đầu




Ăn cơm bệnh viện suốt một tuần, miệng anh cũng đã sắp mọc kén.

Sau bao nhiêu công sức năn nỉ ỉ ôi làm nũng với mẹ, cuối cùng Nguyễn Gia Khang đã như ý nguyện được xuất viện về nhà dưỡng bệnh.

Vết thương trên đầu anh đã đóng vảy, tóc bị cạo trọc, chắc sẽ để lại sẹo đây. May là nó ở trên mớ tóc lùm xùm, còn bị trên mặt thì chắc anh chết mất.

Hiện giờ là tháng 3, tiết trời se se lành lạnh, anh hít sâu một hơi, cảm thấy tương lai phía trước chắc sẽ đáng mong đợi lắm đây.

*****

Nguyễn Linh năm nay 39 tuổi. Cha của Nguyễn Gia Khang đã mất từ 5 năm trước, để lại 2 mẹ con một mình nơi đất khách quê người.

Thật ra nàng cũng có ý định về quê, nhưng nhớ lại những gì mà hai vợ chồng đã gây dựng ở đây, nàng lại thấy tiếc.

Hai người họ mở một quán cơm nhỏ ở địa bàn thành phố, vì tay nghề tốt nên có một lượng khách nhất định.

Do bệnh tình của Nguyễn Gia Khang mà quán đã đóng cửa hơn 1 tuần nay, anh thấy mình có thể tự chăm sóc cho bản thân, nên kêu nàng mở quán đi, kẻo lại mất khách.

Nguyễn Linh do dự một chút, dặn dò anh đôi câu, rồi mang tâm tình thấp thỏm ra khỏi nhà.

Nơi mà hai mẹ con đang sống hiện tại là một căn chung cư khá mới. Đây chính là hơn 10 năm công sức của 2 vợ chồng ba mẹ anh.

Nó nằm ở tầng 3, có 2 phòng ngủ, 1 phòng bếp nhỏ và 1 phòng khách, anh thấy khá hài lòng, mặc dù không lớn nhưng vậy là đủ.

Nhưng điều làm anh thấy thích thú nhất ở đây là người kia - Trần Quân.

Trần Quân lớn hơn thân thể này 1 tuổi, đang học lớp 10 tại trường phổ thông tốt nhất thành phố.

Còn anh vì bị tai nạn mà tạm nghỉ học, cũng vì vậy mà trong sách, anh không được học cùng trường với Trần Quân.

Bây giờ có cơ hội, Nguyễn Gia Khang suy tư, cuối cùng quyết định nắm bắt. Anh phải học hành thật chăm chỉ để có thể đậu vào ngôi trường kia.

Không chỉ vì Trần Quân, mà còn vì tương lai của anh và mẹ nữa. Anh muốn báo hiếu với nàng, thì việc cần làm là học hành thật tốt đã.

Nói rồi anh bắt tay vào làm luôn. Sau hơn 10 phút ngồi vào bàn học, mắt anh vẫn đăm đăm nhìn vào sách toán.

Nguyễn Gia Khang:...

Cái vẹo gì đây trời...!

C-cái này thật là toán cấp 2 sao?

Giết con luôn đi ông trời ơi!!!

Nguyễn Gia Khang:...

Anh cần được an ủi một chút...!

*****

Hơn 6 giờ chiều, anh định đi ra ngoài dạo quanh đây một vòng. Vì Nguyễn Gia Khang có cảm giác như cái đầu vốn trọc của anh đã rụng thêm ít tóc nữa rồi...

Trước khi đi, anh nhớ lại lời dặn của mẹ. Chạy vào bếp cắm một nồi cơm tẻ rồi xuất phát.

*****

Khóa cửa, xuống lầu, Nguyễn Gia Khang bỗng đứng sững lại dưới sảnh lầu một.

Một người từ trong cái nhập nhèm của xế chiều xa xa bước lại gần. Đó là một thiếu niên độ 16 tuổi. Cao khoảng 1m7, mặt mày đẹp không sao tả xiết.

Người con trai có mi mắt cong, khuôn má thon nhỏ có vẻ dễ thương lạ, sống mũi cao cùng đôi môi đầy đặn và hồng hào.

Y ngẩng đầu và nhìn lên, đôi ngươi đen trong veo khẽ gợn sóng kinh ngạc, nở nụ cười và gật đầu.

Trần Quân mới chỉ chuyển đến đây ở cùng ba mẹ được vài tuần, cậu bé trước mặt là con của hộ gia đình cùng tầng, y cảm thấy mình nên hỏi thăm một chút, dù sao nhóc ấy cũng bị tai nạn mà, và có lẽ...y nên làm một người hàng xóm dễ gần.

Vì thế y cất tiếng, gọi người đang thả hồn trôi đi đâu về lại:

"Này? Gia Khang phải không nhỉ? Sức khỏe em sao rồi?"

"T-Tôi..." Anh lắp bắp, cảm nhận rõ rệt tiếng tim đập liên hồi trong lồng ngực.

Anh bỗng nhớ đến ngoại hình của thụ chính Trần Quân trong sách:



"Hửm, sao thế?"

Trần Quân vờ như thân thiết, chứ thật ra y đang dần mất kiên nhẫn, sao thằng quỷ này lại thần người ra nữa rồi?

"Tôi...tôi khỏe!" Bỗng cậu bé trước mắt trả lời một tiếng rõ to làm y giật bắn người.

Đoạn y phì cười: "Ừ, mẹ anh có hỏi thăm em đấy nhé. Dưỡng bệnh cho tốt, anh đi trước đây."

Trần Quân chỉ còn độc một suy nghĩ trong đầu: Mình phải rời xa mấy tên như thế này. Y không muốn phải lá mặt lá trái với những người mà y không có thiện cảm.

Ấn tượng duy nhất của Trần Quân về cậu nhóc Nguyễn Gia Khang này khá xấu. Lần trước còn mắng y là cái đồ ẻo lả trước mặt người lớn, nên y ghi thù cho tới tận bây giờ.

Nhưng y cảm thấy mình đã là người lớn, không nên chấp nhặt với những đứa nít ranh mới mở miệng hỏi thăm, không ngờ nhóc này lại không tôn trọng y như vậy.

Trần Quân thề, anh chỉ là không có thiện cảm với người này thôi chứ không thù ghét gì. Y vừa đi lên lầu vừa nghiến răng nghĩ.

Ấy vậy mà Nguyễn Gia Khang lại hồn nhiên không biết, cứ tưởng người ta hỏi thăm mình thật.

Anh cảm thấy cả người như được ngâm trong dòng nước ấm, trên môi treo nụ cười ngờ nghệch.

Rồi đột nhiên anh vỗ hai cái vào má, thu lại nét tươi cười bên môi, nhủ thầm: Mấy tuổi đầu rồi! Phải bình tĩnh chững chạc lên.

Đoạn anh lại nhớ đến mẫu người mà thụ chính Trần Quân thích trong sách, tính cách phải trầm ổn và lạnh lùng.

Nguyễn Gia Khang suy nghĩ một lát, có nên theo đuổi người ta hay không đây?

Không?

Hay là có?

Anh không biết và cảm thấy bối rối trước suy nghĩ bất chợt này.