Cự Phách

Chương 103




Vương Thành kể hết mọi chuyện cho Vương Ninh An nghe, ở thành phố lớn, cái kiểu cạnh tranh đểu giả này có đầy, nhưng xảy ra với người nhà mình thì Vương Ninh An không cho phép, anh nói với Vương Thành là anh sẽ giải quyết chuyện này, hỏi tên người thu mua xong liền bảo bọn họ chờ điện thoại của anh.

Vương Ninh An vẫn có chút tiếng tăm trong ngành sản xuất thuốc, đặc biệt là thành phố Sơn Hải đã từng là đại bản doanh của anh, không dám nói là cả mười phần, nhưng có ít nhất tám phần số người buôn bán dược liệu là anh quen, bây giờ anh lại được chuyển đến tổng bộ ở thủ đô, là một người có tiền đồ vô hạn, chuyện nhỏ thế này chỉ cần một câu là đã có người vội vã làm giúp anh.

Mặc dù Vương Thành đã đoán được trước, nhưng không ngờ tốc độ của anh cả lại nhanh như vậy, sáng hôm sau đã có hai người tìm đến.

Người đi đầu là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, để một hàng ria mép nhỏ, mắt rất sáng, thoạt nhìn rất có tinh thần, thái độ cũng khiêm tốn. Đi phía sau là một người trẻ hơn làm trợ lý của anh ta, đeo một chiếc kính to tròn, có vẻ mơ màng không đáng tin lắm.

"Xin chào, tôi là Xa Phàm, là người buôn bán trung dược, nghe Vương tiên sinh nói chỗ các anh có dược liệu mọc hoang muốn bán, tôi muốn xem thử thế nào, nếu đã làm phiền thì xin thứ lỗi". Thái độ của anh ta rất chân thành.

"Vương tiên sinh mà anh nói là anh cả Vương Ninh An của tôi đúng không, là anh ấy bảo anh đến?". Vương Thành cần xác định thân phận của anh ta trước.

"Đúng vậy, tối qua Vương tiên sinh đã gọi cho tôi, hỏi tôi có muốn mua dược liệu hoang không, mọi người đều biết là nhiều dược liệu mọc hoang có tác dụng tốt hơn dược liệu được trồng trong nhà kính, cho nên tôi muốn đến xem thử, Vương tiên sinh liền cho tôi địa chỉ này, nếu các vị muốn bán thì hãy cho tôi cơ hội".

Xa Phàm nghiên cứu dược liệu sâu rộng hơn ba Vương nhiều, anh ta vừa nhìn qua đã kết luận dược liệu có hiệu quả tốt hơn dược liệu bình thường, giá cả phải cao hơn một phần ba, anh ta tỏ ý muốn mua hết toàn bộ dược liệu.

Có Vương Ninh An đảm bảo, ba Vương và mẹ Vương đã không còn lo người ta có lừa mình không, Xa Phàm đã thẳng thắn như vậy, bọn họ cũng không do dự nữa, mang Xa Phàm đến chỗ để dược liệu xem hết tất cả các loại, rồi còn đi dạo quanh Bắc Sơn một vòng, để anh ta thấy tình hình trên Bắc Sơn, rồi ký hợp đồng vào buổi sáng cùng ngày luôn.

Giải quyết xong việc, tâm trạng Vương Thành thoải mái hơn nhiều, hôm sau liền đi đến cửa hàng, buổi sáng lại đón tiếp một vị khách bất ngờ, nhưng cậu cũng không khẩn trương lắm.

"Sao anh lại đến đây được?". Vương Thành rót cốc nước cho Chử Diệc Phong, may mà ba Vương và mẹ Vương chưa đến, nếu như bị nhìn thấy thì cậu không biết phải giải thích thế nào, cũng không thể nói là ông chủ đặc biệt đến thăm cậu được.

"Hỏi người". Chử Diệc Phong ngồi trên chiếc ghế sô pha mà ba Vương thường ngồi, Vương Thành không đi tìm anh thì anh chỉ có thể tự mình đến đây.

"Thành Bình nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, vậy mà anh cũng hỏi ra được". Vương Thành bội phục, không rên một tiếng đã chạy đến rồi.

"Nhà em cũng rất nổi tiếng ở Thành Bình". Chử Diệc Phong cười như không cười nhìn cậu, anh còn nhớ rõ lúc hỏi đường, anh vừa mới nói ra hai chữ Vương gia thì cô gái kia liền hỏi anh có phải chủ cửa hàng là anh đẹp trai tên Vương Thành không, lúc nói thì gương mặt lộ vẻ mê say, sau đó mới chỉ đường cho anh.

Vương Thành lập tức liên tưởng đến các cô các bà luôn thích lấy cậu ra nói chuyện phiếm, cho dù không ở thôn Quan gia, các cô các bà cũng không ở đây, "Đó đều là người ta khen tặng thôi".

"Anh thấy em rất thích thú".

"Con mắt nào của anh thấy vậy chứ?".

"Hôm nay tâm trạng em không tệ". Chử Diệc Phong chỉ ra ngay.

"Hôm nay tâm trạng em tốt, nhưng không phải là vì chuyện này, mà là nhà em vừa mới giải quyết xong một chuyện phiền lòng vào hôm qua, có người quen của ba em muốn bôi xấu dược liệu nhà em, may mà có anh cả, anh ấy tìm người giải quyết giúp chuyện này, đống dược liệu chất đống trong nhà đều được bán đi, cuối cùng cũng giải quyết xong việc ba em luôn trăn trở".

"Chuyện này sao em không nói cho anh?". Chử Diệc Phong nhíu mày.

"Anh nói lời thừa hả, anh cả em đang làm ở công ty sản xuất thuốc, anh ấy ra mặt thì hơn anh nhiều, nếu để anh giúp thì em còn phải giải thích với ba mẹ nữa". Vương Thành không muốn nói với anh rằng cậu vốn không nghĩ tìm anh giúp đỡ.

Bên ngoài có tiếng còi vang lên, ở nơi phố xá sầm uất cũng không nổi bật lắm, nhưng vì là ở trước cửa hàng của Vương Thành, nên cậu liền nhìn ra, kết quả là thấy người quen, chính là Trịnh tiên sinh đã mua mứt của cậu lúc trước. Tối qua anh đã gọi điện thoại nói muốn lấy số mứt còn lại, nhưng Vương Thành nghĩ chiều anh mới đến, không ngờ mới buổi sáng đã đến rồi.

Trịnh Kính Ân đeo kính râm, sau khi bước xuống từ ghế phó lái liền tháo xuống, vẻ ngoài anh tuấn lập tức khiến người đi đường lén nhìn anh. Dường như đã quen với những tầm mắt như vậy, mà người lái xe cũng không xuống dưới, Trịnh Kính Ân dẫm hai bậc cầu thang bước vào cửa hàng mứt trái cây Vương gia, đang định nói chuyện, ánh mắt vừa nhìn thấy Chử Diệc Phong bỗng co lại.

Là anh ta?

"Trịnh tiên sinh, anh đến sớm thật đấy, mứt trái cây đặt ở bên trong, tôi sẽ mang ra ngoài cho anh. Anh ngồi đợi đây một lát, em làm nhanh thôi". Lúc Vương Thành đi ngang qua bên cạnh Chử Diệc Phong đã dặn anh một câu như vậy.

Hành động kia cũng không thoát khỏi ánh mắt của Trịnh Kính Ân, nhìn thấy bọn họ thân thiết như vậy, ánh mắt nhíu lại rất nhỏ.

"Không ngờ ở chỗ nông thôn nhỏ bé này lại nhìn thấy Chử tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu, anh cũng đến mua mứt trái cây sao?".

Chử Diệc Phong đặt tay lên tay vịn, tư thế thoải mái nhìn anh, "Đường đường là đại thiếu gia Trịnh gia lại chạy đến nơi nhỏ bé xa xôi thế này để mua mứt, chẳng lẽ chỗ khác không bán mứt trái cây sao?".

"Tất nhiên là có, nhưng mấy loại mứt trái cây đó không ngon như mứt trái cây Vương gia thôi, những người như anh với tôi đã ăn quen sơn trân hải vị, thỉnh thoảng cũng muốn nếm thử thứ gì đó giản dị, anh nói đúng không?".

Tuổi của Trịnh Kính Ân và anh không lệch nhau mấy, cũng đều là những tên nham hiểm đã tu luyện đắc đạo, tất nhiên sẽ không nổi giận vì những lời này của anh, chỉ là không rõ vì sao Chử Diệc Phong lại xuất hiện ở đây, tuy rằng Trịnh Kính Ân đã điều tra Vương Thành, nhưng vì thôn Vương gia đã không còn, người của thôn Quan gia lại không hiểu biết tình hình nhà Vương Thành như người thôn Vương gia, cho nên Trịnh Kính Ân vẫn chưa điều tra ra được Vương Thành đã từng làm việc ở công ty bất động sản Hoa Ưng.

Lúc Vương Thành đi ra, hai người liền không nói chuyện với nhau.

Chử Diệc Phong rất tự nhiên đi đến khuân mứt với cậu, Vương Thành cũng không đẩy anh ra, cậu cũng không biết hai người quen biết nhau, còn nhỏ giọng nói chuyện với anh. Hành động này trong mắt Trịnh Kính Ân rất không bình thường, hai người không chỉ là quen biết, mà còn thân thiết hơn anh nghĩ nữa, nhưng anh không hiểu, người giống như Chử Diệc Phong, sao lại thân thiết với Vương Thành như vậy chứ?

Khuân hết mứt ra, trán Vương Thành không rơi một giọt mồ hôi nào, cậu nói với Trịnh Kính Ân: "Trịnh tiên sinh, anh kiểm kê lại xem, tổng cộng là bốn mươi lăm tổ, tất cả đều ở trên xe anh".

"Không cần, tôi tin cậu". Trịnh Kính Ân nói.

Vương Thành rất thích sự phóng khoáng của anh, đặc biệt là mứt trái cây còn chưa giao hết mà anh ta đã trả hết tiền cho cậu, cứ như là không lo cậu là người xấu vậy, cảm giác được tin tưởng luôn rất tốt, "Nếu không ngại, Trịnh tiên sinh có thể ngồi ở chỗ tôi một lúc, chờ một lát rồi hẵng đi".

"Vậy tôi làm phiền rồi". Trịnh Kính Ân đang chờ những lời này của cậu.

Chử Diệc Phong nhìn anh, ý trong mắt chắc chỉ có hai người họ hiểu.

"Vương Thành, cậu và Chử tiên sinh là bạn bè sao?".

Vương Thành nghe vậy "Hử" một tiếng, kinh ngạc nói: "Trịnh tiên sinh biết ông chủ Chử sao?".

"Danh tiếng của Chử tiên sinh sao lại không nghe nói được, nhà tôi cũng ở thủ đô, đã có duyên gặp Chử tiên sinh mấy lần". Trịnh Kính Ân nói, anh cũng không nói dối điều gì, hai người cũng biết nhau, nhưng hầu như chưa từng qua lại, những lời này của anh cũng đã chỉ ra rằng thân phận của Chử Diệc Phong không đơn giản, ngầm nhắc nhở Vương Thành phải cẩn thận khi qua lại với người như Chử Diệc Phong, lại không biết rằng, Vương Thành đã sớm biết thân phận của Chử Diệc Phong phức tạp hơn cậu tưởng tượng.

"Dù gì cũng là người quen, có thể gặp ở đây coi như là duyên phận". Vương Thành nhìn hai người, cười nói.

"Đúng là có duyên".

Sắc mặt Chử Diệc Phong bình thản, Trịnh Kính Ân lại biết Chử Diệc Phong không tin lời mình nói, anh cũng không nghĩ sẽ lừa được Chử Diệc Phong, thực ra anh và Chử Diệc Phong có thể xem như là cùng một loại người, lòng dạ thâm sâu, nhưng anh biết hiện giờ Chử Diệc Phong vẫn chưa biết những bí mật của nhà họ Trịnh, cho nên chắc không phải là vì anh.

Trịnh Kính Ân không thể ở lại lâu, tuy rằng anh rất muốn ở lại, nhưng dù sao anh cũng không phải là Chử Diệc Phong, chỉ là quan hệ chủ cửa hàng và khách hàng bình thường với Vương Thành, nên rất nhanh đã chào tạm biệt.

"Sao em lại quen biết với anh ta?". Chử Diệc Phong nhìn xe rời đi, quay đầu hỏi Vương Thành đang dọn bàn.

Vương Thành không ngẩng đầu lên nói, "Mấy hôm trước anh ta đến cửa hàng mua mứt nên quen, nói là có người quen giới thiệu mứt nhà em với anh ta, rồi lại bảo em dẫn đến xưởng đóng gói xem dây chuyền sản xuất, sau đó liền đặt mua hơn trăm tổ mứt trái cây, mứt trong kho hiện giờ còn ít là vì anh ta đấy".

"Em tin sao?".

Vương Thành buộc lại túi đựng rác, sau đó xách đến cửa đặt xuống, buổi chiều sẽ có người dọn rác kéo xe đến đây, đi WC rửa sạch tay rồi mới trả lời: "Vốn là nửa tin nửa ngờ, hiện giờ thì không, không phải anh biết anh ta sao, người có tiền lại có thế không thể nào mưu đồ cái gì đó của nhà em được, huống hồ gì em cảm giác được anh ta cũng không có ý xấu, như vậy là được rồi".

"Em cũng phóng khoáng thật đấy". Chử Diệc Phong khoanh tay cười khẽ.

"Tất nhiên, cũng không xem xem là ai chứ, có thể tìm được người phóng khoáng như em là anh tu phúc khí ba đời rồi đấy, sau này anh phải đối tốt với em, nếu không đến khi em chạy mất thì anh hối hận cũng không còn kịp nữa". Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước chắc chắn là "ưu điểm" lớn nhất của Vương Thành.