Cự Phách

Chương 116




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện ba người đàn ông cùng đi mua thức ăn thế này với Vương Thành cũng là lần đầu tiên, tỷ lệ quay đầu lại lên đến trăm phần trăm, đặc biệt ba người còn là những người có vẻ ngoài rất xuất sắc, các dì các thím quen biết Vương Thành đều lại gần chào hỏi, mắt thường nhìn Chử Diệc Phong và Trịnh Kính Ân.

Ví dụ như thím ba Quan ở trước mắt này, nhà bà là hàng xóm bên cạnh nhà cậu, Vương Thành cũng không ngờ là sẽ gặp được bà ở trong chợ, cậu nhớ là thím ba Quan có một cô con gái đang học lớp 12.

"Vương Thành nè, hai vị này là bạn của cháu hả? Bọn họ có bạn gái không? Đã kết hôn chưa? Nếu như chưa...". Thím ba Quan sốt ruột vội giới thiệu con gái mình ra, gả con gái cũng không phải là gả kiểu này, cứ như con gái rất rẻ vậy.

"Chuyện này thì cháu không biết, thím ba, cháu còn có việc, đi trước đây". Vương Thành vội ngắt lời bà, rồi kéo hai người đi, nếu để bà nói tiếp thì không chừng sẽ hỏi đến ngày sinh tháng đẻ mất.

Ba người đi ra được một đoạn, Trịnh Kính Ân cười nói: "Người thôn Quan gia rất nhiệt tình".

"Nếu Trịnh tiên sinh ở lại đây hai ngày thì lúc đó sẽ thấy nhiệt tình làm người ta không chịu được, nói thẳng ra là thích tám chuyện". Vương Thành không quay đầu lại nói.

"Vậy sao, vậy thì khi nào rảnh tôi sẽ đến xem thử thế nào, cũng không biết cậu có vui mừng chào đón tôi không". Trịnh Kính Ân giấu ý trong lời nói.

Vương Thành nghe được những lời này thì thấy rất khó hiểu, có đến thôn Quan gia hay không thì liên quan gì đến cậu, không phải là muốn ở nhà cậu đấy chứ, nhưng trên mặt lại không lộ vẻ gì, Vương Thành cũng không muốn bị ba Vương nhéo lỗ tai, "Tất nhiên là chào đón rồi".

Chử Diệc Phong lại nghe ra ý trong lời nói của anh, mắt nhìn Trịnh Kính Ân, anh cũng đúng lúc nhìn sang, bốn mắt giao nhau như có tia lửa xẹt xẹt vậy.

Vương Thành không hề biết chuyện này, mua thức ăn nấu bữa trưa xong, ba người liền đi về.

Heo mini bị cậu bỏ lại ở nhà lúc cậu vừa vào đã nhào đến chân cậu, hai mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm thức ăn trong tay Vương Thành, nước miếng như sắp chảy xuống.

Vương Thành giơ túi to lên, cười ác liệt với nó: "Bữa trưa hôm nay ăn thịt heo đấy, ngày nào đó trong chợ không bán thịt heo, vậy đồ ăn dự trữ như mày có tác dụng rồi, đừng nóng vội, sớm muộn gì cũng đến lượt mày thôi".

Heo mini sợ đến nỗi chạy vào phòng bếp.

"Thành Thành, đừng có lúc nào cũng ức hiếp nó". Ba Vương nghe được tiếng họ về liền đi ra, nghe được lời cậu nói, ngao ngán lắc lắc đầu.

Vương Thành nhún vai, xách thức ăn đi vào phòng bếp.

Heo mini lập tức chạy ra phòng bếp, lời nói của Vương Thành gợi lên ký ức trong nó, trước kia lúc còn ở núi Phượng Hà, đã mấy lần nó bị uy hiếp là mang đi làm heo quay, đặc biệt là khi lão hòa thượng ở đó, làm sư phụ mà không bao giờ can ngăn đồ đệ của ông, ngược lại còn ủng hộ, hai thầy trò hung ác khiến heo giận điên.

Vốn Chử Diệc Phong định vào phòng bếp giúp đỡ, lúc ở căn hộ thỉnh thoảng anh cũng vào giúp, nhưng ba Vương lại nói không cần, sao lại để khách động tay được, sau đó liền kéo người vào phòng khách trò chuyện, Trịnh Kính Ân cũng không bị bỏ quên.

Đây không phải là lần đầu tiên Vương Thành lĩnh giáo hành động này của ba Vương, nhận mệnh làm ra một bữa trưa phong phú, bọn họ mua đồ về nhà đã gần mười hai giờ, nên Vương Thành chỉ làm vài món không mất thời gian, ví dụ như chân giò kho tàu, có nồi áp suất rồi thì ba mươi phút là xong.

Sắp đến một giờ, bữa trưa cuối cùng cũng được làm xong.

Vương Thành thấy không ai đến giúp bê đồ ăn, nghĩ cũng biết là ba Vương không cho Chử Diệc Phong vào, ông lại không thể để khách lại một mình, nên chắc chắn mông còn đang dính trên sô pha, đang lúc cậu chuẩn bị mang đồ ăn lên, thì có người xuất hiện ở cửa phòng bếp.

"Trịnh tiên sinh? Sao anh lại vào đây?".

Vương Thành còn tưởng là Chử Diệc Phong, ai ngờ lại là Trịnh Kính Ân mặc vest đi giày da.

"Để tôi giúp cậu". Trịnh Kính Ân nói.

"Không cần không cần, anh là khách, sao có thể để anh giúp được, mình tôi là được rồi, Trịnh tiên sinh ra ngoài chờ đi, tôi đã làm xong rồi". Nếu như là Chử Diệc Phong thì Vương Thành có thể thoải mái để anh giúp, nhưng Trịnh Kính Ân thì không được.

"Không sao, đừng khách khí như vậy". Trịnh Kính Ân nói xong liền bê món gà xào tương mà cậu vừa làm xong ra ngoài.

Chỉ một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng của ba Vương, nói là sao lại để khách bưng đồ ăn được, sau đó Trịnh Kính Ân không vào nữa, người xuất hiện là Chử Diệc Phong nhân lúc Trịnh Kính Ân bị ba Vương cuốn lấy, lúc nãy Trịnh Kính Ân cũng lợi dụng điều này rồi lấy cớ đi vệ sinh mới vào đây được.

Chờ đến khi ba Vương nhận ra một vị khách khác cũng không thấy đâu, thì thức ăn đã lên bàn hết rồi, cũng không thể nói gì trước mặt khách được.

Đây là lần đầu tiên Trịnh Kính Ân nếm thử tay nghề của Vương Thành, trong lòng rất bất ngờ, nhưng sau khi bất ngờ là một cảm giác không nói rõ được.

"Sao vậy?". Vương Thành phát hiện ánh mắt anh nhìn cậu rất quái lạ, như là đau lòng? Thương xót?

Trịnh Kính Ân lập tức bỏ suy nghĩ này đi, khen ngợi: "Không có gì, chỉ là bất ngờ khi cậu nấu ngon như vậy, không kém đầu bếp ở nhà hàng nổi tiếng đâu".

"Ha ha, vậy sao? Tôi cũng thấy vậy đấy". Hai chữ khiêm tốn khác rất xa trên người Vương Thành.

Trịnh Kính Ân nghe vậy liền cười.

Ba Vương thấy rất mất mặt.

Cơm nước xong, vẫn chỉ có mình Vương Thành dọn bàn ăn, nhưng chỉ một lúc sau Chử Diệc Phong cũng đến giúp, Vương Thành không muốn lại bị ba Vương nói, cho nên không cho anh làm, hơn nữa đây là nhà cậu, ở bên ngoài hai người chỉ là bạn bè bình thường, còn không thân thiết đến mức cùng rửa bát đâu, Chử Diệc Phong liền đứng ở cửa phòng bếp vừa nhìn cậu rửa bát vừa nói chuyện phiếm với cậu.

"Sao anh thoát khỏi ba em được?".

"Anh nói có chút chuyện muốn nói với em, chú Vương liền để anh lại đây".

Hai người từng là ông chủ và nhân viên, quan hệ còn thân hơn Trịnh Kính Ân chỉ là khách hàng bình thường, cho nên ba Vương không nghi ngờ gì, Trịnh Kính Ân thì khác, đề tài mà anh và Vương Thành có thể nói với nhau là mứt trái cây, cái này ba Vương cũng biết, để ông nói cùng là được.

"Ông chủ Chử, bắt con heo kia đến giúp em". Vương Thành nói với Chử Diệc Phong.

Chử Diệc Phong không nói gì, lại xoay người đi tìm heo mini.

Ba Vương thấy được liền hỏi anh đang tìm gì, Chử Diệc Phong nói là đang tìm heo mini, trước đó Vương Thành đã nói với ba Vương là heo mini thật ra là của ông chủ cậu, cho nên ba Vương không thấy lạ ở đâu, tìm được nó trong góc phòng trên tầng hai, tự mình đưa tận tay Chử Diệc Phong.

Heo mini vì kiêng dè Vương Thành, không muốn vào phòng bếp, giãy dụa một lúc, mũi heo bỗng ngửi được mùi thơm, liền tự động tìm nơi phát ra mùi, tầm mắt dừng lại ở cái tô trong tay Vương Thành, đó là đồ ăn mà Vương Thành đã để lại một ít cho nó.

"Heo, ăn chân giò nè". Vương Thành đặt bát xuống sàn, cố ý nói như vậy.

Heo mini do dự một lúc, cuối cùng tính tham ăn vẫn chiến thắng lý trí, mũi heo lại gần ngửi ngửi, phát hiện không phải là chân giò liền vùi đầu vào trong.

"Mũi thì thính lắm".

Trịnh Kính Ân không ở lại lâu, anh không giống Chử Diệc Phong có thể dựa vào quan hệ với Vương Thành ở lại một lúc, rất nhanh đã đến lúc không thể không chào tạm biệt, chỉ là trước khi đi, anh còn không quên kéo theo Chử Diệc Phong.

"Chử tiên sinh có muốn đi cùng tôi không? Có bạn trên đường cũng tốt".

"Không, tôi có chút chuyện muốn nói với Vương Thành". Chử Diệc Phong từ chối ngay.

Trịnh Kính Ân cười nói: "Quan hệ giữa Chử tiên sinh và Vương Thành tốt thật đấy, có nhiều chuyện để nói như vậy". Anh ám chỉ đến việc lúc Vương Thành rửa bát thì Chử Diệc Phong lấy cớ muốn nói chút chuyện với Vương Thành.

"Đúng là rất tốt".

Vương Thành xách một túi to đi đến, cắt ngang sóng ngầm dữ dội giữa hai người, "Trịnh tiên sinh, đây là hoa quả mà nhà tôi vừa hái trên núi xuống, ngọt lắm, anh cầm về nếm thử đi".

"Sao vậy được chứ".

"Đừng khách khí, trong nhà nhiều hoa quả lắm, ăn không hết được".

"Vậy cảm ơn cậu".

Trịnh Kính Ân đi khỏi, Vương Thành nhân lúc ba Vương không ở đây liền kéo Chử Diệc Phong ra ngoài, tuy cậu không biết giữa hai người là quan hệ gì, nhưng cái không khí đối chọi gay gắt của họ cậu có ngu đến mấy cũng đã nhìn ra được.

"Rốt cuộc giữa hai người có chuyện gì vậy? Lúc nói chuyện như trộn với thuốc nổ vậy, không phải là anh không qua lại gì với Trịnh tiên sinh sao? Em thấy hai người như là kẻ thù vậy, chẳng lẽ trước đây có ân oán gì mà anh không tiện nói ra?".

"Em nghĩ nhiều quá rồi, không có gì trước đây đâu, như vầy chẳng qua là có nguyên nhân khác, em thực sự không nhận ra sao?".

Vương Thành buồn bực, "Em phải nhận ra gì chứ?".

"Em không thấy hành vi biểu hiện của anh ta không giống một khách hàng bình thường sao? Có khách hàng nào lại thường xuyên chạy đến đây, nếu anh ta là người kinh doanh bình thường thì được, nhưng anh ta lại không phải, hơn nữa hành vi của anh ta lại có ý lấy lòng ba em, điều này có nghĩa là gì, chẳng lẽ em không đoán ra được sao?". Lúc Chử Diệc Phong nói những lời này thì vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng trong mắt Vương Thành lại là bình yên trước bão táp.

"Không phải anh cũng đang lấy lòng ba em...", Vương Thành còn chưa nói hết đã trừng to mắt nhìn Chử Diệc Phong, "Không thể nào?".

"Ngoại trừ lý do này thì anh không nghĩ ra được lý do nào khác".

"Chỉ là...", Vương Thành không tin được, "Trước đây em không quen biết anh ta a, nếu không phải là anh ta tìm đến cửa hàng, thì em không quen anh ta đâu".

"Có thể là anh ta đã từng gặp em ở đâu đó, trên đời này luôn có một vài việc mà em không thể tưởng tượng được, hơn nữa kẻ có tiền lại kỳ quái nhiều như vậy, sao em biết rõ được chứ, tất nhiên, ngoại trừ anh". Chử Diệc Phong bôi đen Trịnh Kính Ân còn không quên phủi sạch cho mình.

Nếu là trước đây, chắc chắn Vương Thành sẽ giễu anh mấy câu, nhưng bây giờ cậu đã bị suy nghĩ không thể tin nổi này chiếm hết đầu óc, không thể nào tưởng tượng được, Trịnh Kính Ân đã gặp cậu trước đây, vừa gặp đã yêu rồi đuổi theo đến nơi này? Vô lý đúng không, nhưng trừ lý do này thì không còn cái nào để giải thích được hành vi của Trịnh Kính Ân, từ khi ở bên Chử Diệc Phong, cách tư duy của cậu cũng kỳ quái hơn rồi.

"Anh nói chuyện này với em làm chi?". Vương Thành trừng mắt nhìn Chử Diệc Phong, không biết thì cậu sẽ không nghĩ nhiều như vậy, người gặp người thích cũng phiền não lắm đấy.

"Vì anh khó chịu".

"...".

* Gà xào tương



* Chân giò kho tàu