Cự Phách

Chương 122




Cái kiểu rầm rộ về thôn của Vương Ninh Khải và Uông Tiểu Diễm quả nhiên đã khiến thôn dân chú ý, mà nhìn Uông Tiểu Diễm đã biết là kẻ có tiền, ngại đông ngại tây, chẳng khác gì Lisa lúc trước, khác chính là một người là công chúa thật, còn người này là chim sẻ bay lên cây làm phượng hoàng, nhưng bản chất vẫn là chim sẻ. Thôn dân vốn định xem có phải Vương Ninh Khải lại quen một cô bạn gái nhà giàu không sau khi thấy Uông Tiểu Diễm liền hết hứng, rầm rầm kéo nhau về, có tiền dù tốt đấy, nhưng tìm một người khó hầu hạ trở về, nếu sau này kết hôn thì không lo không có chuyện để cãi vã. Lý thị muốn có quan hệ mẹ chồng con dâu hài hòa với Uông Tiểu Diễm, dù cô ả có ghét bỏ thức ăn mẹ chồng làm không ăn được, thì bà ta cũng phải khen ả một câu rất thật lòng.

Vương lão thái cũng cười tủm tỉm, nói cô bé này rất tốt, bề ngoài xinh đẹp, tính tình lại thẳng thắn, bà ta thích nhất là những người như vậy, ngay cả tính cách thật cũng nén xuống, lại không biết hành vi này sẽ chỉ khiến Uông Tiểu Diễm càng coi thường hơn, ngày sau sẽ dễ chịu lắm.

Cuối cùng, Uông Tiểu Diễm nói một câu trong nhà bức bối quá, Lý thị và Vương lão thái liền bảo Vương Ninh Khải dẫn bạn gái ra ngoài đi dạo.

"Ninh Khải, mẹ và bà ah dễ gần thật đấy". Uông Tiểu Diễm rất hưởng thụ khi người khác khen ngợi ả, lúc còn nhỏ thực ra nhà ả rất nghèo, chỉ bắt đầu có tiền khi ả tốt nghiệp cấp 2 ra ngoài làm thuê được ba năm, cách bây giờ cũng chỉ mới năm sáu năm thôi, ba năm làm thuê kia chịu đủ mệt nhọc, có tiền liền học theo những người giàu có kia, lại không biết chẳng ra cái gì cả.

"Cũng vì họ thích em nên mới vậy, người bình thường thì mẹ và bà anh chẳng thèm để vào mắt đâu". Phản ứng của Vương Ninh Khải rất bình thường, gã cũng không thích mẹ và bà nội như vậy, làm vậy sẽ chỉ khiến người ta coi thường thôi, nhưng đối tượng lại là bạn gái mình, họ cũng vì mình nên mới vậy, cho nên dù trong lòng không vui cũng không biểu hiện ra ngoài.

"Tất nhiên rồi, em người gặp người thích mà". Uông Tiểu Diễm tự cho là xinh đẹp nháy mắt với gã, "Em cũng rất thích mẹ và bà anh".

Vương Ninh Khải cười cười, có đôi lúc Uông Tiểu Diễm cũng rất hoạt bát đáng yêu, nếu chỉ coi trọng nhà ả có thể mang đến lợi ích cho công ty của gã, gã cũng sẽ không hẹn hò đâu, cho nên nói, hầu hết đàn ông vẫn chỉ xem trọng bề ngoài của phụ nữ, cũng giống như phụ nữ nhìn đàn ông vậy, nếu Vương Ninh Khải mà xấu, thì Uông Tiểu Diễm cũng chẳng thèm quan tâm đến.

"Chiếc xe đó không phải là xe hại chúng ta suýt nữa gặp tai nạn sao?". Uông Tiểu Diễm bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe màu bạc đậu trước cổng một nhà, liếc mắt cái đã nhận ra.

Vương Ninh Khải nhìn theo hướng cô ả chỉ, mặt lộ vẻ bất ngờ, gã cũng nhận ra chiếc xe đó, nhưng khiến gã kinh ngạc là chiếc xe kia đậu trước cổng nhà chú út, "Sao lại vậy chứ?".

"Đi thôi, chúng ta đến đó xem sao". Uông Tiểu Diễm lập tức kéo Vương Ninh Khải định đến tìm chủ xe, nếu chủ xe là người của thôn Quan gia, thì ả cũng chẳng có gì phải sợ.

"Khoan đã". Vương Ninh Khải vội kéo ả lại.

"Sao vậy?". Uông Tiểu Diễm khó chịu quay đầu.

Vương Ninh Khải nói: "Đó là nhà chú út anh".

"Chú út anh?". Uông Tiểu Diễm lập tức nhớ đến Vương Thành, cười lạnh nói: "Vậy không phải là tốt sao, thù mới hận cũ tính chung luôn, em muốn xem xem chú út anh có bản lĩnh gì". Nói xong liền mặc kệ Vương Ninh Khải, đi thẳng đến đó.

Vương Ninh Khải sợ ả gây chuyện khiến hai nhà đều mất mặt, lập tức đuổi theo, chỉ là khi gã đến gần chiếc xe thể thao màu bạc kia, gã đột nhiên phát hiện thấy chỗ khác lạ, hầu hết đàn ông đều yêu xe, gã cũng vậy, bây giờ đến gần gã mới nhận ra chiếc xe này là Maybach trị giá chục triệu tệ, Vương Ninh Khải biến sắc, nếu thực sự là vậy, thì người nọ bọn họ không chọc vào được đâu.

Trong phòng khách, Vương Thành đang nói chuyện với Chử Diệc Phong thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vã bên ngoài, tiếp đó có một cô gái nổi giận đùng đùng đi vào, chỉ liếc mắt nhìn là họ đã nhận ra ngay, là bạn gái mới của Vương Ninh Khải.

Uông Tiểu Diễm đầu tiên là khinh miệt lườm Vương Thành, sau đó nhìn sang Chử Diệc Phong, vẻ mặt kinh ngạc, ả nhận ra người đàn ông này, hình như là người lần trước ở cửa hàng giày với Vương Thành, lập tức dùng giọng chỉ trích nói với anh: "Anh chính là chủ chiếc xe màu bạc bên ngoài kia sao?".

"Vô cớ xông vào nhà người khác, cô là con cái nhà ai vậy, không được dạy sao?". Vương Thành giả vờ như trước giờ chưa từng gặp cô ả, chỉ là có chút ngạc nhiên là sao cô ả lại tìm đến Chử Diệc Phong, nhìn kiểu này thì không phải là có quen biết, mà giống như đến gây chuyện.

"Anh nói ai không được dạy?". Uông Tiểu Diễm giận dữ.

"Cô đã trả lời rồi thì còn cần tôi nói nữa sao? Chẳng lẽ là chỉ anh họ của tôi sao?". Vương Thành liếc nhìn Vương Ninh Khải bây giờ mới đi vào, sắc mặt gã có chút xấu hổ.

"Tôi không muốn cãi nhau với anh, hôm nay tôi không đến tìm anh". Uông Tiểu Diễm tự biết không nói lại được cậu, cũng coi như là tự mình biết mình.

Vương Thành chậm rãi nói: "Đây là nhà tôi, nhà tôi không chào đón loại không có học như cô, cửa ở phía sau đấy, tạm biệt không tiễn".

"Anh!". Uông Tiểu Diễm bị thái độ và lời nói của cậu chọc điên lên, không nói gì định lại gần cho cậu biết mặt, lại bị Vương Ninh Khải nhanh tay nhanh mắt kéo lại, Uông Tiểu Diễm quay đầu tức giận nói: "Vương Ninh Khải, buông ra".

"Được rồi, đừng gây chuyện nữa, đi ra thôi, anh có chuyện muốn nói với em". Vương Ninh Khải nói thầm bên tai cô ả, không đợi ả ta nói gì đã đổi sang vẻ xin lỗi, nói với Vương Thành: "Vương Thành, xin lỗi cậu, Tiểu Diễm không biết đây là nhà cậu, cô ấy chỉ muốn tìm bạn cậu thôi, chắc là có hiểu lầm gì đó, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi, có rảnh thì đến nhà tôi ngồi chơi, chúng tôi đi trước đây".

"Anh túm tay em đau quá, nói gì mà không thể nói ngay đây luôn?". Uông Tiểu Diễm nhăn mặt, không định nghe theo gã.

Vương Ninh Khải không muốn giải thích trước mặt Vương Thành, lần này khó được lúc mạnh tay hơn, nói xong đã kéo cô ả ra ngoài. Giọng hùng hùng hổ hổ của Uông Tiểu Diễm ngày càng xa, nhà giàu mới nổi chính là vậy đấy, dù bề ngoài có mặc đẹp thế nào, giả vờ giống đến đâu, cũng không che được tục khí và thô bỉ trên người.

Vương Thành hết nói nổi với cô bạn gái cực phẩm này của Vương Ninh Khải, cậu cũng không rõ tình hình về Uông Tiểu Diễm, trước còn tưởng là cùng loại người với Lisa, nhưng sau hai lần tiếp xúc, Lisa cao hơn cô ả không chỉ một bậc thôi đâu, người ta dù có khinh thường cũng không mắng chửi thô tục, hành vi vẫn có khí chất của tiểu thư khuê các, không giống Uông Tiểu Diễm này, chỉ là gái quê mặc đồ hiệu, cái bản chất thô tục thì không thay đổi, cuối cùng cậu cũng hiểu gu của Vương Ninh Khải, thì ra chỉ cần có tiền là được.

"Sao anh lại có chuyện với người này?". Đợi hai người đi rồi, Vương Thành hỏi Chử Diệc Phong, hai người đó đúng là kỳ lạ.

"Đây là lần thứ hai anh gặp họ". Chử Diệc Phong bình tĩnh nói, anh cũng muốn biết mình đã từng có gì với họ.

"Vậy thì lạ thật". Vương Thành sờ cằm, nếu như là vì lời đồn lần trước thì cũng đã qua mấy ngày rồi, hơn nữa cậu cũng không nói chuyện này cho Chử Diệc Phong, Chử Diệc Phong cũng không thể nào giấu cậu làm gì, mà dù có làm gì thật thì nhà bác cả không thể nào bình tĩnh như vậy được, khả năng duy nhất là đến gây chuyện.

Vương Ninh Khải kéo Uông Tiểu Diễm ra khỏi nhà Vương Thành, còn chưa đi được mấy bước thì Uông Tiểu Diễm đã hất tay ra, lộ một vẻ "Anh mà không cho tôi câu trả lời vừa lòng thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh", càng ở chung lâu với cô ả, Vương Ninh Khải liền nhận ra hành vi của Uông Tiểu Diễm rất thô tục, đặc biệt là khi so với bạn gái cũ Lisa, Uông Tiểu Diễm càng rớt sâu xuống bùn lầy.

"Rốt cuộc anh muốn nói với em chuyện gì, lại còn cần ra ngoài để nói?". Uông Tiểu Diễm tức giận hô to.

"Nếu lúc nãy anh mà không kéo em ra thì em sẽ đắc tội với người không thể đắc tội được". Vương Ninh Khải nhíu mày, cố gắng không nổi giận với cô ả.

"Người không thể đắc tội? Anh đang dọa em hả? Chẳng lẽ anh muốn bảo vệ con trai của chú út anh sao?". Uông Tiểu Diễm cũng không tin.

Vương Ninh Khải lười giải thích thêm với cô ả, chỉ về chiếc xe màu bạc phía sau, "Em có biết đây là xe gì không? Có biết chiếc xe này bao tiền không?".

Uông Tiểu Diễm xoay người nhìn, cô ả cũng đâu tìm hiểu về xe, nào biết đây là loại xe gì.

Vương Ninh Khải cũng biết cô ả không nói được, liền nói hộ luôn: "Đây là Maybach trị giá chục triệu tệ đấy, tài sản không trên trăm triệu thì không mua nổi đâu, em nghĩ mình đắc tội được người như vậy sao?".

Vương Ninh Khải tự biết không đắc tội được, cho nên gã mới lôi cô ả ra ngay, gã cũng không muốn nhà mình bị Uông Tiểu Diễm làm liên lụy.

Đừng nói trăm triệu, chỉ chục triệu thôi là nhà Uông Tiểu Diễm không theo kịp rồi, nhà cô ả nói dễ nghe là nhà giàu mới nổi, chứ thực ra chỉ tốt hơn nhà bình thường một chút, ở trong mắt những nhà giàu mới nổi thực sự khác, thì một chiếc xe thể thao năm sáu triệu đã đập chết bọn họ được rồi.

Uông Tiểu Diễm biến sắc, "Thật sao? Anh không lừa em chứ?".

"Anh lừa em thì được gì?". Vương Ninh Khải thấy cô ả còn chưa tin, bắt đầu có chút không kiên nhẫn. Uông Tiểu Diễm cắn môi, cô ả biết Vương Ninh Khải sẽ không vô duyên vô cớ lừa mình, vốn tưởng có thể kiêu ngạo ở thôn Quan gia bé nhỏ này, ai ngờ suýt nữa đá trúng cục sắt cứng, thấy không cam lòng, "Sao đứa em họ kia của anh lại quen người nhiều tiền như vậy?".

"Ai biết được, tóm lại sau này em gặp cậu ta thì đừng trêu vào, hiện giờ quan hệ giữa nhà anh và nhà cậu ta chẳng tốt lành gì, đến lúc đó anh không bảo vệ em được đâu". Vương Ninh Khải chỉ mong cô ả đừng làm chuyện ngu xuẩn.

"Em biết rồi". Uông Tiểu Diễm dậm chân, không cam lòng nói.

-------------

Làm chương này tự nhiên nhớ đến câu "Nó được dạy, nhưng nó quên mất mình đã được dạy" >_<