Cự Phách

Chương 139




Vì sao bài post lại biến mất?

Chuyện này phải kể đến một người ngoài, người nọ chính là em họ của Chử Diệc Phong – Lôi Quân Trạch, chính là cậu thanh niên mà Vương Thành gặp được ở văn phòng lúc đến công ty tìm Chử Diệc Phong. Cậu ta là sinh viên Kinh đại, vốn chẳng có liên hệ nào với chuyện này, nhưng trùng hợp chính là, con trai Tạ Chí Phương của cô cả cậu ta lại là sinh viên đại học Sơn Hải, quan hệ giữa hai người khá tốt.

Khi chuyện Viên Hạ bị bôi đen bùng nổ trên mạng, tuy Tạ Chí Phương không ở trường nhưng vẫn liên lạc với bạn cùng trường. Ngày hôm sau trùng hợp là cậu ta lại trò chuyện với bạn mình, bạn cậu ta thuận miệng nói ra chuyện này, còn bảo lên diễn đàn là đọc được, chuyện lần này có thể nói là chuyện chấn động nhất bao năm qua của đại học Sơn Hải.

Đúng lúc đó Lôi Quân Trạch đang ở cùng Tạ Chí Phương, thấy cậu ta cầm di động lướt xem gì đó, thỉnh thoảng còn chậc chậc mấy tiếng, hỏi đang xem gì, thì Tạ Chí Phương liền cho xem nội dung bài post kia.

Khi Tạ Chí Phương kéo bài post xuống hình ảnh cuối cùng kia, Lôi Quân Trạch thấy người trong ảnh liền ngây ra, thấy Tạ Chí Phương đang kéo xuống tiếp liền kêu dừng.

"Khoan đã, lướt lên đi".

"Sao vậy?". Tuy Tạ Chí Phương hỏi như vậy nhưng vẫn lướt lên hình ảnh bên trên, đây là tấm ảnh duy nhất có thể thấy rõ mặt người trong đó, ngay cả cậu ta cũng phải công nhận hai người đàn ông này đều rất đẹp trai.

Lôi Quân Trạch không trả lời ngay, mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang lái xe trong ảnh. Cậu có ấn tượng rất sâu về người này, đó là bạn của anh họ, hơn nữa có thể không phải là bạn bình thường, hẳn cũng phải thân như anh Thẩm Viễn. Nhưng khi cậu ta về thủ đô có tìm hiểu qua, lại không thấy có con cháu nhà hào môn nào có tên Vương Thành, cậu không dám tìm hiểu quá sâu, sợ bị anh họ biết. Vốn đã quên chuyện này rồi, nhưng hôm nay lại bị gợi lên.

"Tôi biết người đang lái xe này". Lôi Quân Trạch nói.

"Sao? Vậy cậu biết anh ta là ai sao?". Tạ Chí Phương ngạc nhiên, vậy cũng trùng hợp quá rồi.

Lôi Quân Trạch lắc đầu, "Tôi không biết, nhưng đó là bạn của anh họ con bác cả tôi".

Tạ Chí Phương trừng to mắt, người anh họ kia của Lôi Quân Trạch cậu ta cũng biết, đó là người có mơ cũng không thể trở thành được. Có rất nhiều con ông cháu cha ở thủ đô đều muốn làm quen với anh ta, nhưng người thành công lại chẳng được mấy. Người nọ rất ít khi lộ mặt, cũng ít khi tham gia các buổi tiệc, muốn gặp anh ta một lần khó như lên trời, người có thể thành bạn của anh ta chắc chắn không phải là người tầm thường.

"Vậy làm sao đây, có cần nói chuyện này cho anh họ cậu không?". Tạ Chí Phương dò hỏi. Bọn họ cũng không phải là người đầu óc đơn giản, người khác đăng mấy tấm ảnh lên là tin luôn còn dễ kích động nữa. Vừa nhìn là biết có người đang hãm hại thầy Viên Hạ, muốn thầy ấy thân bại danh liệt. Vốn cũng chẳng liên quan gì đến họ, nhưng nếu đã liên lụy đến bạn của anh họ Lôi Quân Trạch, vậy không thể xem như không biết.

Lôi Quân Trạch trầm tư, "Lỡ như bọn họ đã biết rồi thì sao?".

"Sao cậu ngốc vậy chứ, đây là cơ hội tốt đó, không phải cậu rất sùng bái người anh họ đó sao, có thể nhân cơ hội này liên lạc với anh họ cậu cơ mà. Dù bọn họ đã biết cũng không sao, cậu lại không biết là họ đã biết chưa, nếu mà chưa biết thì có thể coi như đã giúp bạn anh họ cậu một lần".

Tạ Chí Phương lắc đầu, đúng là không thông minh gì cả.

"Cũng đúng, tôi lập tức gọi cho anh họ". Lôi Quân Trạch không nghĩ đến chuyện này, sau khi nghĩ thông liền hành động luôn.

Số di động của Chử Diệc Phong cậu ta đã lưu trong máy lâu lắm rồi, nhưng lại ít khi gọi điện, không phải là không muốn mà là không dám. Di động reo bảy tám lần mới được kết nối.

Tạ Chí Phương không nghe thấy giọng trong điện thoại, nhưng cậu ta lại thấy Lôi Quân Trạch kích động đến nỗi tay run run. Cậu ta thừa nhận anh họ Quân Trạch là nhân vật truyền kỳ, cậu ta cũng ngưỡng mộ nữa, nhưng rõ ràng đã gặp nhiều rồi, sao chỉ nói chuyện với anh họ mình lại có thể kích động thế chứ?

Lúc Chử Diệc Phong nhận được điện thoại thì đúng lúc anh vừa họp xong, nếu không cuộc gọi này sẽ bị cắt ngay, đến văn phòng rồi mới bấm nghe. "Có chuyện gì?".

Lôi Quân Trạch ở đầu kia lắp ba lắp bắp một hồi mới nói rõ được chuyện chính, Chử Diệc Phong suýt nữa là cúp máy luôn rồi, nghe thấy tên Vương Thành mới có phản ứng lại. "Trang web nào?".

Lôi Quân Trạch sửng sốt vì lời nói của anh, bị Ta Chí Phương đập một cái mới kịp phản ứng lại, "Là mấy diễn đàn của đại học Sơn Hải...".

Còn chưa dứt lời, di động đã vang lên tiếng "tút tút", Chử Diệc Phong cúp máy rồi.

"...".

Chử Diệc Phong mở máy tính vào diễn đàn đại học Sơn Hải, không cần phải tìm kiếm gì, mà đập vào mắt chính là một title nổi bật ngay đầu trang, đặt ở trên cùng, còn dùng màu đỏ thẫm nổi rừng rực. Tuy hiệu trưởng Trình có nói sẽ xử lý chuyện này, nhưng ông không thể đoán được còn khó khăn hơn cả ông nghĩ nữa, xóa rồi lại bị post lại, không chỉ vậy, ông còn nhận được tin nhắn giấu tên, có người bảo ông đừng tham dự vào chuyện này. Vì vậy đến giờ bài post vẫn còn hiện diện trên diễn đàn, chỉ bị xóa ở web giảng viên.

Chử Diệc Phong mở bài post ra xem qua một lần, tấm ảnh hai người như đang ôm hôn kia chỉ cần nhìn là thấy vấn đề rồi, anh lại xem bài post khác, không bất ngờ gì khi thấy Khương Tuyên.

Tắt bài đi, Chử Diệc Phong bấm gọi một dãy số ở nước ngoài xa xôi, vì lệch múi giờ nên điện thoại phải reo sáu lần mới được nhận.

"Fuck, ai vậy, có biết bây giờ là mấy giờ không, quấy rầy giấc ngủ của người khác thì không chết tử tế được đâu". Người nọ vừa nghe máy là chửi ầm lên, hiển nhiên là chưa tỉnh ngủ.

"Cho cậu mười giây, lập tức mở máy lên, tôi sẽ gửi link cho cậu, xử lý sạch sẽ cho tôi, tôi không muốn thấy nó xuất hiện thêm lần nào nữa".

Trong di động vang lên tiếng vật nặng rơi bịch xuống đất, tiếng rầm rầm bộp bộp vang lên, giọng run run của người nọ truyền đến. "Bo...Boss? Tôi lập tức làm ngay đây".

Tuy không biết là có chuyện gì nhưng giọng boss nghiêm túc như vậy, David không dám chậm trễ, ngay cả quần áo cũng không kịp mặc, may mà máy tính của hắn luôn ở trong phòng ngủ, dùng năm giây còn lại mở máy lên, cuối cùng cũng kịp mười giây.

Xem qua link bài mà boss gửi sang, David ngạc nhiên khi thấy nội dung, vội vàng phát huy sở trường của mình xóa hết tất cả bài post theo lệnh boss, thậm chí cả dữ liệu của người post bài, còn cài lệnh chỉ cần bài post bị post lại là sẽ tìm được ngay luôn.

Năm phút sau, David báo cáo lại qua di động, "Boss, đã xong rồi, nhưng ảnh mà người khác lưu lại thì không thể xóa được, còn nữa, tôi đã tìm ra được IP của người post, lấy được một ít tài liệu về người này, ngài có muốn không?".

"Gửi sang đi".

"Vâng". David lập tức gửi tài liệu sang, mấy giây sau, hắn lớn gan hỏi một câu, "Boss, ngài có quen người trong bài post đó sao?".

"Muốn biết?". Giọng cười như không cười của Chử Diệc Phong truyền đến.

David rùng mình, "Không, ngài không cần nói đâu". Hắn không biết nếu hắn hỏi nữa thì không chừng Chử Diệc Phong sẽ nói cho hắn biết, hắn chỉ biết là, tâm trạng boss hình như không vui, mà người làm boss không vui thì chắc chắn không yên ổn được.

Tuy bài post đầu tiên không thể chứng minh Viên Hạ và Vương Thành có quan hệ mờ ám gì, nhưng ông chủ Chử rất không vui. Vợ anh còn chưa come out với anh, vậy mà lại bị bắt gặp với người đàn ông khác? Đây đúng là khiêu chiến giới hạn của anh mà.

Chử Diệc Phong lại gửi file mà David gửi cho anh cho người khác, người này chính là Khương Tuyên đang ở thủ đô. Viên Hạ vẫn chưa nói cho y biết việc này, nên đến hiện giờ Khương Tuyên vẫn mù tịt không biết gì.

Nhận được file mà Chử Diệc Phong gửi cho, Khương Tuyên rất ngạc nhiên khi Chử Diệc Phong lại chủ động gửi mail cho y. Tuy nhờ có Thẩm Viễn mà y quen Chử Diệc Phong, nhưng hai người rất ít khi qua lại, có thể nói không có liên quan gì, chỉ ngoại trừ một người.

Người đó chính là Vương Thành, Viên Hạ đã nói với y về quan hệ giữa Vương Thành và Chử Diệc Phong, nếu như nói bọn họ có liên qua gì thì chỉ có thể là Vương Thành và Viên Hạ thôi, nhưng y chưa kịp nghĩ sâu hơn liền nhận được điện thoại từ Đông tử.

Viên Hạ như sắp sụp đổ cuối cùng cũng khiến Đông tử thấy khác lạ, rồi mới biết ở đại học Sơn Hải đã xảy ra chuyện lớn như vậy, lập tức gọi cho Khương Tuyên.

Khương Tuyên biến sắc, lập tức bảo thư kí đặt vé máy bay sớm nhất cho y, hai tiếng sau đã ngồi trên máy bay rời thủ đô. Còn về phần tiệc tối của gia tộc, y đã không còn tâm trạng đâu mà tham dự, điều duy nhất khiến y thấy may mắn chính là Chử Diệc Phong đã nhúng tay vào xử lý chuyện này, bài post công kích Viên Hạ chắc đã không còn tồn tại nữa.

Vương Thành vội vàng trang trí cửa hàng không biết đã có chuyện xảy ra, cuộc sống của cậu dù sao cũng không có liên quan gì với cuộc sống của Viên Hạ, Chử Diệc Phong cũng tạm thời không nói cho cậu biết, có Khương Tuyên, Viên Hạ sẽ không có việc gì.

Cửa hàng trong khu mua sắm phải mấy ngày nữa mới trang trí xong, công ty mà Vương Thành thuê là chuyên về mặt này, sau khi giao bản vẽ và yêu cầu thì không cần Vương Thành phải tự mình giám sát nữa, có vấn đề gì thì họ sẽ gọi cho cậu.

Vì vậy, hai ngày này Vương Thành không vào thành phố, hơn nữa cậu không muốn đi cũng không được, bởi vì tiệc đính hôn của Vương Ninh Khải và Uông Tiểu Diễm đã đến rồi.