Cự Phách

Chương 38




Chỗ mời ăn chính là hội sở Đồ Đằng mà bọn họ đã gặp nhau lần đầu tiên, nó không chỉ là nơi giải trí, mà còn kinh doanh về ăn uống nữa, hơn nữa danh tiếng không tồi, chỉ là giá khá đắt, cho nên người vào đó chỉ có những kẻ có tiền.

Chử Diệc Phong nói có người là chỉ một người bạn của anh, hôm nay mới từ thủ đô đến đây, biết anh ở đây liền gọi điện hẹn anh ra, người nọ đã đặt phòng ở nhà hàng Đồ Đằng rồi, cũng dùng tên của Chử Diệc Phong, bởi vì chỉ có hội viên mới đặt phòng được.

Người phục vụ dẫn bọn họ đến phòng mới rời đi.

Bạn của Chử Diệc Phong tên là Thẩm Viễn, vẻ ngoài rất đặc biệt, vừa nhìn là thấy một tên playboy phong lưu đa tình rồi, đôi mắt hoa đào lúc nào cũng có thể phóng điện, lúc nhìn thấy Vương Thành thì rất bất ngờ, chắc chắn là vì Chử Diệc Phong chưa nói với anh là dẫn theo người đến nữa, nhưng Vương Thành lại đọc ra một loại kinh ngạc khác.

"Không giới thiệu người bạn này sao?"

Thẩm Viễn tràn ngập hứng thú nhìn Vương Thành, rất khó tưởng tượng ra Chử Diệc Phong lại chủ động mang một người xa lạ đến cuộc gặp giữa hai người họ, đây là lần đầu tiên từ khi anh quen biết Chử Diệc Phong, nên rất ngạc nhiên.

"Cậu ta là Vương Thành, là nhân viên của tôi." Chử Diệc Phong giới thiệu đơn giản.

"Chào anh, mong là không làm phiền anh." Vương Thành lễ phép chào hỏi với anh, bình thường khi gặp mặt lần đầu cậu sẽ không để lộ bộ mặt thật của mình ngay lập tức, da mặt dày thì dành cho người quen mới tốt.

"Không đâu, cậu đến tôi vui còn không kịp nữa là, nhiều người mới sôi động, tôi là Thẩm Viễn, rất hân hạnh được biết cậu." Thẩm Viễn nhìn cậu chăm chú, ngoại trừ hứng thú còn có tìm hiểu nghiên cứu, anh không tin chàng trai tên Vương Thành này chỉ là nhân viên của Chử Diệc Phong.

Sau khi ba người vào bàn, bồi bàn liền bưng đồ ăn mà Thẩm Viễn đã gọi lên, để đầy một bàn, tuy Chử Diệc Phong không nói trước với anh, nhưng lại đủ cho ba người ăn.

Ban đầu Vương Thành khá là khách khí, bởi vì Chử Diệc Phong mà cậu được cọ một bữa tối miễn phí phong phú, chưa được một lúc, Chử Diệc Phong lại không nhìn được.

"Cậu làm gì vậy?"

Thẩm Viễn cũng nhìn sang.

Đũa của Vương Thành gắp một con tôm, bình thường cậu đều dùng tay lột vỏ luôn, lần này vì giả vờ mà cậu không hề động tay, mà dùng đũa ăn, ăn gian khổ vô cùng, trong lúc đó hận không thể vứt đũa đi, nhưng nghĩ đến phía đối diện là bạn của ông chủ, cậu liền nhịn, nhưng người khác lại không nhịn được.

"Ăn tôm á!" Vương Thành trả lời đầy oán niệm.

"Bình thường cậu ăn tôm vậy sao?" Chử Diệc Phong không tin chút nào.

Ngay cả Vương Thành cũng không tin, trước đây khi cậu ăn với lão hòa thượng, hai người đều cướp đồ ăn mà ăn, nhắc đến tôm, vì tôm rất ít khi được ăn, nên hai người vì tranh giành nhau nên luyện ra một tay tuyệt kỹ lột vỏ, "Tất nhiên là không." Nếu không phải vì băn khoăn đến mặt mũi của ông chủ, cậu phải ngược đãi mình vậy sao.

"Vậy thì cứ như bình thường đi, không phải da mặt luôn dày sao."

"Đây là ông chủ nói đó, tôi không khách khí nữa nhá." Vương Thành lập tức đặt đũa xuống, cấp trên đã lên tiếng, cậu còn giả vờ làm gì.

Nghe hai người nói chuyện, cuối cùng Thẩm Viễn đã hiểu vì sao bạn anh lại đối xử khác với Vương Thành, thì ra thằng nhóc này là một người thú vị, hơn nữa nghe kỹ lời của bạn anh, thì hình như hai người không chỉ đơn giản là ông chủ và nhân viên thôi đâu, bình thường chắc chắn còn tiếp xúc ngoài công việc nữa.

Cơm nước xong, Chử Diệc Phong và Vương Thành liền rời đi luôn.

Thẩm Viễn vốn định gọi bọn họ cùng đi bar chơi, nhưng bị Chử Diệc Phong từ chối, anh cũng không vội, còn nhiều thời gian nữa, vốn chỉ định ở hai ngày, bây giờ anh quyết định ở lại đến khi làm rõ quan hệ giữa hai người mới thôi.

"Ông chủ, bạn anh nhiệt tình thật đấy."

Trên xe, Vương Thành nói với Chử Diệc Phong hình dung về Thẩm Viên, một người lạnh lùng, luôn không mặn không nhạt với người hay việc gì, một người lại nhiệt tình quá, cười tủm tỉm giống như ai cũng chơi được, thật ra là người không để lộ tình cảm ra ngoài, hai người thế mà lại làm bạn bè, Vương Thành cũng khá kinh ngạc.

"Cậu ta chỉ là tò mò khi tôi mang cậu đi cùng thôi." Chử Diệc Phong nghe cậu dùng từ nhiệt tình để hình dung Thẩm Viễn, nghĩ đến bốn chữ vô tư vô tâm ngược lại, đó mới là hình dung của người ngoài với Thẩm Viễn.

"Ông chủ, bạn anh cũng quá tò mò rồi." Vương Thành nói.

Chử Diệc Phong như nghĩ đến gì đó, trong mắt mỉm cười, nhưng không đáp lại.

Đến tiểu khu Ninh Tĩnh, Vương Thành chờ Chử Diệc Phong đỗ xe xong mới cùng đi lên, các tòa nhà ở tiểu khu Ninh Tĩnh không phải đều cao đến mười tám tầng, tòa B mà bọn họ đang ở có số tầng nhiều nhất, từ ban công tầng mười tám nhìn xuống là thấy được cảnh sắc rộng lớn, vào ban đêm thì càng đẹp hơn, có nhiều lần Vương Thành nằm trên ghế mây ở ban công suýt nữa là ngủ ở đó luôn rồi.

Đến tầng mười tám, Vương Thành nói chúc ngủ ngon với Chử Diệc Phong, định đi vào đã bị gọi lại.

"Số di động là gì vậy?" Chử Diệc Phong lấy di động ra.

Vương Thành sửng sốt một lúc mới đọc dãy số gần đây mới học thuộc lòng cho anh, vài giây sau, di động của cậu vang lên, một dãy số xa lạ hiện lên, chắc chắn là của Chử Diệc Phong rồi.

"Đây là số của tôi, lưu lại, sau này có chuyện thì liên lạc."

"À." Vương Thành lưu lại số của anh, di động của cậu trừ số của người nhà thì bây giờ có thêm Chử Diệc Phong, ít đến mức tội nghiệp, cậu lại thấy rất tốt, "Được, ông chủ, mai gặp lại."

Chử Diệc Phong nhìn cậu vào cửa mới đi vào nhà.