Cự Phách

Chương 40




Vương Thành đi từ tầng hai xuống, nhìn quanh không thấy anh cả đâu, còn tưởng là anh ở trên lầu, bỗng nghe thấy tiếng anh cả loáng thoáng ở bên ngoài, chạy ra mới phát hiện là Trương thị và cô em họ Vương Ninh Hương cũng thi đại học được hơn một trăm điểm.

Lúc trước Vương Tử Vũ có gọi cho cậu mấy lần, ngoại trừ báo tin vui thì còn nói chút chuyện về nhà bác hai.

Người đàn bà như nhị nương đã định trước là không an phận được lâu, sau khi có điểm thi đại học được một thời gian, bà ta liền chứng nào tật nấy, tuy con gái không thể cho bà ta được vẻ vang, nhưng da mặt bà ta quá dày, người khác nếu dám nói về điểm thi của Vương Ninh Hương, bà ta sẽ chửi cả đống câu khó nghe.

Hai ngày trước, nhà bác hai đã xảy ra một chuyện.

Hai nhà bọn họ gần như là trang hoàng cùng một lúc, nhưng bởi vì bác hai không muốn bỏ thêm nhiều tiền, nên không thuê công nhân nhiều như nhà bọn họ, đãi ngộ cũng không tốt bằng, cho nên công nhân làm việc khá chậm chạp, bây giờ đã sắp một tháng rồi, mắt thấy nhà Vương Thành đã trang hoàng hơn nửa, nhưng nhà bên kia lại chưa đến một phần ba.

Nhị nương liền nói mấy câu oán giận, công nhân nhà họ thuê là tính tiền công theo giờ, kéo càng dài, thì tiền công phải trả cũng nhiều hơn cho nên nhị nương với cái tính kia không nhịn được.

Có một lần Vương Tử Vũ đến đây nghe được nhị nương đang mắng công nhân, nói bọn họ cố ý kéo dài thời gian, lười biếng không làm việc gì gì đó, công nhân bị mắng đều không vui.

Mỗi ngày bọn họ làm việc mệt mỏi, không có bát canh đậu xanh uống thì thôi, lại vì muốn bớt tiền mà thuê ít người, tiến độ trang hoàng không chậm mới là lạ, sao có thể đổ hết lên người họ được, sau đó việc này ầm ĩ rất lớn.

Công nhân cũng nóng nảy, bọn họ đã không chịu được cái tính của nhị nương nữa rồi, đã không biết lại cứ ở một bên chỉ trỏ, tưởng mình giỏi lắm sao, kết quả là gây phiền cho bọn họ mà thôi, sau đó cả đám đều mặc kệt hết, bác hai lúc này mới thấy gay go lập tức ra mặt trấn an, còn thêm tiền công cho họ nữa, lại học mẹ Vương nấu canh giải nhiệt, nếu không chuyện này chắc chắn sẽ không xong được.

Dù sao đây cũng là thôn Quan gia, nếu đắc tội người ta, sau này không chừng sẽ bị xa lánh, may mà bác hai không ngu.

Vương Thành cũng không quan tâm nhà đó thế nào, chỉ cần đừng làm ảnh hưởng đến nhà mình là được, không ngờ hôm nay nhị nương lại mang theo Vương Ninh Hương tới cửa, vừa đi ra liền nghe thấy nhị nương tâng bốc anh cả, còn muốn giới thiệu bạn gái cho anh cả nữa chứ.

"Từ thành phố lớn về đúng là khác mà, cả người đầy vẻ tinh anh, nghe nói cháu chưa có bạn gái, hay là để nhị nương giới thiệu cho cháu một cô, cô gái trong thôn chúng ta tuy chưa từng đến thành phố lớn, nhưng ai ai cũng xinh đẹp ngọt ngào, chắc chắn không kém mấy cô trong thành phố đâu, em gái cháu Vương Tử Vũ không phải là một ví dụ sao, Ninh An, cháu đã lớn rồi, tuy ngoài miệng ba mẹ cháu chưa nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn đã mong cháu thành gia lập nghiệp, cháu cũng không nỡ để bọn họ lo lắng đúng không."

"Việc này không cần nhị nương phải lo nghĩ." Vương Ninh An thản nhiên nói.

"Ai u, người trong nhà thì tính toán làm gì, chỉ cần cháu nói một câu, nhị nương đảm bảo sẽ tìm một người tốt cho cháu." Trương thị đầy hăng hái, trước đây cũng không thấy bà ta ân cần như vậy.

"Mẹ tôi còn chưa quan tâm, nhị nương quan tâm làm gì." Vương Thành đi đến trước mặt họ, cậu không tin Trương thị thực sự tìm một người tốt cho anh cả, người này trừ nhà mình ra thì nói chuyện với ai cũng đều lộ vẻ tính kế.

Trương thị vừa thấy người đến là Vương Thành, trong lòng không vui, nhưng trên mặt vẫn tươi cười, "Thì ra là Vương Thành đấy à."

"Anh họ." Vương Ninh Hương đứng bên cạnh dịu giọng chào cậu.

Vương Thành biết cô ta giả vờ, cô em họ này tính tình kế thừa hết của Trương thị, bây giờ lại ra vẻ ở dưới, cậu liền biết mục đích của mấy người này chắc chắn là có việc nhờ bọn họ, hơn nửa là có liên quan đến Vương Ninh Hương, anh cả cậu thông minh như vậy chắc cũng đoán được rồi, nghĩ vậy, cậu cười rộ lên.

"Lúc trước nghe người ta nói em Ninh Hương không đậu đại học, vậy cũng tốt, dù sao học cũng không vào, không bằng thành thật ở nhà giúp việc nhà, ba mẹ em chắc chắn sẽ rất vui."

Bị chọc vết sẹo ngay trước mặt, vẻ mặt Trương thị và Vương Ninh Hương cùng cứng lại, Vương Tử Vũ nở mày nở mặt bao lâu, bọn họ liền lúng túng bấy lâu.

Vì chuyện này, Trương thị đã thầm mắng bọn họ không biết bao nhiêu lần, sau lại biết thành phố Sơn Hải và trường học đã thưởng cho Vương Tử Vũ một số tiền lớn, cũng khoảng năm trăm nghìn, thì càng ghen ghét hơn. Có một khoảng thời gian Vương Ninh Hương bị đánh rất thảm, Trương thị mắng cô ta gây thất vọng, làm mất mặt mình, nhưng Vương Ninh Hương không phải là một cô gái mười tám tuổi bình thường, chỉ đứng không phản kháng, hai mẹ con ầm ĩ qua lại, kết quả là cả thôn Quan gia đều biết.

"Thành Thành không biết chứ, thật ra bác mong Ninh Hương có thể học đại học, xã hội bây giờ không có bằng cấp cao sẽ bị người ta coi thường, Ninh Hương lại rất muốn học đại học, nhưng nó... Ai, vì chuyện này mà bác với bác hai cháu buồn rầu không thôi." Trương thị vừa nói vừa lén nhìn Vương Ninh An.

Cuối cùng Vương Thành cũng biết mục đích của bà ta là gì, chắc là muốn anh cả giúp đỡ rồi, bây giờ người có tương lai nhất trong nhà họ Vương chính là anh cả cậu, Trương thị sợ là bị quấn lên không có cách nào đành phải đến nhờ anh cả, nhưng cậu không rõ, đầu óc Trương thị rốt cuộc là nghĩ thế nào mới cho rằng một người đi làm như anh cả cậu lại có cách giúp Vương Ninh Hương lên đại học chứ, tuy rằng cậu hiểu chắc chắn anh cả sẽ có cách.

"Vậy thì không còn cách nào nữa rồi, không đậu là không đậu, nếu muốn lên đại học thật thì trước đây nên cố gắng học tập, tự mình không cố gắng còn muốn lên đại học nữa chứ, đây có phải là chuyện nghìn lẻ một đêm đâu."

Vương Ninh Hương bị cậu nói vậy, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nóng lên định mắng chửi người, lại bị Trương thị ngăn lại, bây giờ bọn họ đang đến xin người ta giúp đấy.

"Ninh An, coi như là nhị nương xin cháu, không phải cháu đang đi làm ở công ty lớn sao, chắc chắn là có quan hệ rộng rãi, cháu giúp cho em họ cháu đi." Trương thị nhìn Vương Ninh An, cái mặt già bỏ bất cứ giá nào.

"Nhị nương nói đùa rồi, tôi làm việc ở công ty lớn không sai, nhưng chẳng có quan hệ gì với đại học cả, sợ là không giúp được em họ Ninh Hương, nếu như không có chuyện khác nữa, chúng tôi đang bận, bác cứ tự nhiên đi, Thành Thành, đi xách mấy thùng nước với anh." Vương Ninh An gọi Vương Thành đi cùng, không để ý đến hai mẹ con Trương thị nữa.