Cự Phách

Chương 66




Đêm tháng chín trên núi khá lạnh, gió thổi vù vù, thổi đến nỗi người trong thôn đều không muốn ở trong nhà, tết Trung Thu đã đến, mấy ngày nay thôn Quan gia vào buổi tối náo nhiệt vô cùng, Vương Thành bị mẹ Vương tha đến chỗ các dì.

Mẹ Vương xếp thứ hai trong các chị em, phía dưới còn có hai em gái đều đã lập gia đình, hai người đều không ở thôn Quan gia, nhưng cũng không cách xa lắm, đi xong về còn chưa đến mười một giờ, gió lạnh thổi bay khô nóng, buổi tối không cần bật điều hòa nữa.

Mẹ Vương bảo cậu đi ngủ sớm, còn bà và ba Vương cũng vào phòng đi ngủ.

Vương Thành có thói quen đánh răng rửa mặt vào buổi tối, chờ đến lúc nằm xuống đã là mười một rưỡi, lấy di động ra thấy có hai tin nhắn, mở ra mới thấy đều là Chử Diệc Phong gửi, tin thứ nhất hỏi cậu đã ngủ chưa, tin thứ hai là hỏi cậu nghĩ đến đâu rồi.

Vương Thành giựt giựt khóe miệng, là ai nói cho cậu hai ngày để suy nghĩ hả, lúc này mới qua bao lâu? Vốn không muốn nhắn lại, nhưng nghĩ một lúc vẫn nhắn lại một tin.

Chử Diệc Phong nghe tiếng chuông báo tin nhắn mới, mở ra liền thấy hai chữ, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười rất nhẹ, tuy rằng không nhìn ra, nhưng vẫn có thể cảm giác được ngũ quan của anh dịu hơn một chút.

Thẩm Viễn ở phía đối diện thấy cảnh như vậy, không cần đoán cũng biết là ai, vẻ mặt lập tức biến thành vẻ thần bí, mò đến tìm hiểu: "Là Vương Thành gửi tin nhắn chứ gì?"

Chử Diệc Phong liếc nhìn anh, không trả lời.

"Không phải chứ, đến tận giờ mà cậu vẫn chưa thu phục được cậu ta sao?" Thẩm Viễn đã nhìn ra được bạn thân của mình có ý với Vương Thành, lúc trước anh còn nghĩ với tính cách của bạn thân chắc sẽ dễ như lòng bàn tay thôi, nhưng không ngờ một tháng trôi qua, quan hệ giữa hai người vẫn chưa tiến lên được một bước.

Chử Diệc Phong tựa vào sô pha, ngửa đầu nhìn ngọn đèn hoa lệ trên trần, khuôn mặt bị ánh sáng chiếu rọi sáng ngời một bên, ẩn một bên trong bóng tối.

Thẩm Viễn nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, trong lòng có một suy đoán không tốt lắm, "Cậu... Không phải là cậu nghiêm túc đấy chứ?"

Nghe thấy vậy, rốt cục Chử Diệc Phong cũng có phản ứng, "Không phải ai cũng giống như cậu gặp người nào yêu người đó, playboy?"

"Thôi đi, cậu cũng đâu phải mới quen tôi, bây giờ chúng ta đang nói chuyện của cậu, đừng có mà lảng sang chuyện khác, cha mẹ cậu sẽ không đồng ý, hơn nữa gia đình như vậy cũng sẽ không cho phép cậu ở cùng một người đàn ông." Thẩm Viên không chỉ nghĩ đến như vậy thôi đâu, anh không tin Chử Diệc Phong không nghĩ đến.

"Cha mẹ tôi đến giờ cũng không phải là vấn đề."

"A, vậy ông nội cậu thì sao, ông ấy không phải là người dễ chọc, nếu ông ấy phản đối, khả năng các cậu có thể đi đến cuối đường rất khó có thể xảy ra."

Gia chủ Chử gia là một ông cụ nghiêm khắc mạnh mẽ lại sâu không lường được, đồng thời cũng là nhân vật lớn dẫm chân một cái là có thể làm thủ đô rung chuyển, bao nhiêu người đều sợ ông ấy, anh không nghĩ ông cụ này sẽ đồng ý để cháu mình và một người đàn ông ở cùng nhau.

Chử Diệc Phong đốt điếu thuốc, vẻ mặt bị khói thuốc bao phủ, qua một lúc lâu, Thẩm Viễn mới nghe được anh nói bình thản, "Đúng là hơi phiền phức."

Rượu trong miệng Thẩm Viễn suýt nữa đã phun ra ngoài, rõ ràng là chuyện nghiêm túc đấy, đừng nói tùy tiện như vậy, anh không khỏi nghi ngờ phán đoán của mình, chẳng lẽ anh đã đoán sai?

Hôm sau, các thôn dân đã dậy làm việc từ lúc gà chưa gáy.

Thôn Quan gia có tập tục cúng bái, không ít gia đình đã xếp đồ cúng ở trước cửa nhà xong rồi, đốt ngọn nến, đi vài bước là có thể thấy thôn dân đang hóa tiền vàng.

Nhà Vương Thành cũng cúng bái, gió hơi lớn, tro vàng mã bay khắp nơi, Vương Thành đi ra liền thấy mẹ Vương đang dọn đồ chúng, mà dưới bàn thì có một con heo đang chạy khắp nơi, Vương Thành quét sạch tro vàng mã, rồi túm con heo đang giãy dụa bỏ vào chuồng gà, là heo mà lại thích ăn bánh Trung Thu mẹ Vương làm, làm một con heo bình thường đi có được không?

Không khí ngày hội vui mừng khiến cả thôn Quan gia náo nhiệt hẳn lên, hàng xóm thấy cậu đều cười chào hỏi, có người còn hỏi "Vương Thành về qua tết à", "Lúc nào thì đi làm" vân vân, vừa mới nghỉ đã hỏi cậu lúc nào đi làm, đúng là không biết nên nói thế nào.

Vương Thành trốn ở trong nhà không ra khỏi cửa, ở nơi nông thôn này tin tức truyền rất nhanh, cho dù hiện giờ đã không còn thôn Vương gia nữa, nhưng rất nhiều chuyện chỉ cần muốn biết thì chắc chắn sẽ không giấu được, cho nên hiện giờ có rất nhiều người muốn tạo quan hệ tốt với nhà bọn họ, tết Trung Thu vừa đến, họ hàng hàng xóm nhân ngày này đến cửa cũng nhiều hơn.

Vương Thành ở trong phòng nghe thấy tiếng ba mẹ và các bà các cô nói chuyện, nói đông nói tây nói một tràng, sau đó liền nói đến chuyện kết hôn của bọn họ.

Chuyện này được xem là chuyện mẹ Vương quan tâm nhất.

Con cả đã qua nhiều mối tình nhưng lại gặp chuyện không hay, tuy anh chưa từng nói nhưng mẹ Vương cảm giác được, vì vậy mỗi khi anh về thì bà đều do dự không nói ra.

Mà đứa con thứ, lúc trước giao nó cho lão hòa thượng nuôi nấng nên hai vợ chồng không có lập trường gì để quan tâm việc này, khi đó không dám nghĩ, con trai làm hòa thượng không thể khuyên nó hoàn tục, đừng nói là bảo nó quen bạn gái, bây giờ người đã về, mẹ Vương chỉ nghĩ về là tốt rồi, bà không dám mong hơn nữa, cho đến mấy ngày trước cô gái tên Ngụy Đan Đan kia gọi điện đến, mẹ Vương mới có suy nghĩ về chuyện này.

"Chị Lan Phương, tôi nói không phải chứ, hai đứa con trai nhà chị xuất sắc như vậy, sao đến giờ vẫn chưa thấy đưa bạn gái về? Hổ tử nhà chúng tôi cùng tuổi với Vương Thành nhà chị, bây giờ đã kết hôn, vợ nó đã mang thai rồi."

Vẻ mặt thím ba Quan ở nhà bên đầy cảm khái, nhưng người sáng suốt vừa nhìn là biết trong lòng bà rất đắc ý, bà cũng chỉ có thể lấy chuyện này để lòng cân bằng lại mà thôi, thực sự là ba đứa con nhà họ Vương đều rất xuất sắc, người khác muốn không ghen tị cũng không được.

Mẹ Vương nói: "Điều kiện tốt tất nhiên mắt sẽ cao, tôi là mẹ cũng không muốn ép chúng lấy người mà chúng không thích, lâu chút còn đỡ hơn cố ghép rồi sống cuộc sống không hài lòng."

Lời này nói rất hợp tình hợp lý, nhưng thím ba Quan lại thấy như bị tát vào mặt vậy, bởi vì Hổ tử nhà bà là lấy đại một người về, kết quả là trong nhà luôn xảy ra chuyện, hôm qua còn nghe tiếng Hổ tử và vợ nó cãi nhau.

Muốn chiếm lợi ngoài miệng ở chỗ mẹ Vương là không thể nào.

Các bà các cô đi rồi, Vương Thành đi ra bị sắc mặt khó coi của mẹ Vương dọa sợ, nếu không phải vì cách âm trong nhà không tốt, cậu lại biết chuyện trước đó, thì sợ là sẽ nghĩ mẹ Vương chịu uất ức gì, rồi hối hận.

Tuy ngoài miệng mẹ Vương nói không ép hai đứa con trai, nhưng cha mẹ nào lại không muốn nhanh nhanh bồng cháu chứ, nhưng hai đứa con trai lại chẳng có bạn gái nào, cho nên bọn họ đành phải chờ.

"Mẹ, mẹ sao vậy?" Vương Thành biết nguyên nhân nhưng cũng không thể giả vờ như không biết gì cả.

"Con và cô bé Ngụy Đan Đan kia không có gì thật sao? Bình thường cũng không gọi điện cho nhau? Các con đã lâu rồi chưa gặp mặt, chắc phải thường xuyên tâm sự mới đúng chứ." Trong lòng mẹ Vương vẫn rất để ý lời thím ba Quan nói.

Vương Thành bị bà nói đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, "Mẹ, con và cô ấy không có quan hệ gì thật mà, chỉ là bạn bè bình thường thôi, không có đề tài chung thì nói thế nào được."

"Vậy con phải chủ động chứ, con là con trai, chẳng lẽ phải để con gái yếu đuối chủ động sao!" Mẹ Vương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Mẹ, con không có ý gì với Ngụy Đan Đan cả." Vương Thành cũng không đồng ý, nếu cậu thích Ngụy Đan Đan thì lúc trước đã thích rồi.

"Thôi, mẹ không quản con nữa." Mẹ Vương nghe vậy không thể không buông tha.

Vương Thành đã muốn nghe những lời này rồi.

"Lát nữa đi cùng mẹ đến nhà bác cả một chuyến, mai là Trung Thu, tuy chúng ta không qua lại gì với bác cả con nhưng ông bà nội của con ở đó, làm con cháu thì phải tẫn hiếu, tránh để người ta nói này nói nọ."

"Vậy có cần mang hộp bánh Trung Thu qua không?" Trong nhà bác cả không ai làm bánh Trung Thu, đại nương cũng không có khả năng sẽ làm, bình thường nhà bọn họ đều mua một đống bánh Trung Thu phát cho công nhân, nếu không là người khác tặng, mở công ty không thể keo kiệt quá được, tuy rằng bác cả và đại nương rất keo kiệt.

"Mang đi, còn chọn đại một hộp là được." Mẹ Vương không muốn đưa bánh mình làm, dù sao đưa qua cũng bị đạp hư thôi.

Vương Thành đã có tính toán.

Ba Vương mang heo kia đến nhà người khác làm khách, mẹ Vương cũng không định gọi ông, đóng cửa nhà, hai mẹ con mang theo một hộp bánh đi qua, nhà thuê của nhà bác cả lớn hơn nhà họ nhiều, cũng chỉ ở mấy tháng mà lại làm như nhà ở lâu dài vậy, đợi đến lúc chuyển nhà sẽ chỉ khó khăn thôi.

Bác cả không ở nhà, nghe nói là ra cửa tặng bánh Trung Thu, chỉ có đại nương và ông bà nội ở.

Nhìn thấy bọn họ đến, ông bà nội không có phản ứng gì, Vương Thành đã sớm quen với sự bất công của hai lão rồi, ngược lại đại nương rất nhiệt tình tiếp đón bọn họ vào nhà ngồi, trong mắt Vương Thành không khác khẩu Phật tâm xà cho lắm, chỉ là không biết lần này đại nương lại muốn gì.

"Chị dâu, đây là bánh Trung Thu Thành Thành mang về, tết Trung Thu sắp đến, nên mang một hộp sang cho chị, bác cả và cha mẹ nếm thử." Mẹ Vương ý bảo Vương Thành đưa hộp bánh sang.

Vương Thành hiểu ý đưa bánh cho đại nương.

Lý thị nhìn thấy hộp bánh Trung thu trên tay cậu, vẻ mặt không để tâm xuất hiện biến hóa, chỉ là không đợi bà ta nói gì, lão thái thái đã đi ra từ phòng trong, trong tay cầm một hộp bánh, há mồm nói: "Không cần, nhà lão đại còn nhiều, lúc nãy tôi còn nói với chị dâu chị là đưa bánh sang cho nhà chị, nhưng chị đã đến đây rồi thì cầm về luôn đi."

Hai hộp bánh vừa so, vừa nhìn hộp ngoài đã thấy sự khác biệt.

Vương Thành chọn hộp bánh mà công ty phát, Chử Diệc Phong là một ông chủ hào phóng, bánh mà anh bảo Cao Vĩnh Phúc đặt đắt hơn hộp mà Ngụy Đan Đan đưa nhiều, hộp cũng đẹp mắt hơn, mà bánh nhà bác cả là để phát cho công nhân, bọn họ không muốn mua bánh quá đắt, nên mua loại một hộp bốn cái, một hộp giá chưa đến ba mươi tệ.

Lý thị lập tức có cảm giác bị tát vào mặt, nóng rát, hận không thể tìm cái lỗ chui vào.