Cự Phách

Chương 70




Vương Thành về thẳng nhà trọ, cũng không gọi điện cho ai, cả đầu đều nghĩ đến chuyện ở thôn Quan gia, cũng quên luôn chuyện về Chử Diệc Phong, có lẽ Chử Diệc Phong hiểu nhầm cậu đang trốn tránh, không thấy cậu gọi liền gọi thẳng đến, khi giọng nói quen thuộc kia vang vọng bên tai, Vương Thành mới phát hiện đã sáu rưỡi rồi, cậu vội vàng nhảy từ sô pha lên, đi dép lê chạy ra cửa, cửa "cạch" một tiếng mở ra, cậu bị người đứng ngoài cửa làm hoảng sợ, Chử Diệc Phong cũng không ngờ sẽ trùng hợp như vậy, tay định ấn chuông còn dừng giữa chừng.

"Hi, ông chủ."

Vương Thành chột dạ giơ tay chào hỏi với anh.

Chử Diệc Phong im lặng cất di động đi, một tay khác kéo cà-vạt trên cổ, đẩy cánh cửa đang khép hờ đi vào.

Vương Thành vội vàng lùi ra sau hai bước.

Chử Diệc Phong đến gần, hai người đàn ông đứng chắn ở huyền quan.

Vương Thành phát hiện anh đã dồn mình đến góc phòng, Chử Diệc Phong chắn trước mặt cậu, bên trái cậu là tường, bên phải cũng là tường, trừ khí đẩy được anh ra, nhưng mà... nghĩ đến cảnh đánh nhau lần trước, phần thắng thực sự không lớn, tình hống tốt nhất cũng chỉ có thể không phân thắng bại.

"Ông chủ Chử, rốt cuộc anh muốn gì?"

"Đáp án của em đâu?" Chử Diệc Phong nhướng mày hỏi.

Vẻ mặt Vương Thành đau khổ, giọng điệu lại ra vẻ thoải mái nói: "Thì ra anh muốn hỏi chuyện này, à à, chúng ta có thể từ từ ngồi xuống nói, anh tránh ra đã."

"Không cần, như vậy là được rồi."

Ai thèm quan tâm anh cần hay không, là ông đây cần không được sao! Vương Thành rất muốn vung một đấm ra, không thèm để tâm đến hậu quả nữa, nhưng cậu vẫn cố kìm lại, hít sâu, cậu quyết định thẳng thắn luôn.

"Hẹn hò với anh thì tôi được gì?"

Chịu nói là được, "Em muốn có gì?"

"A, lời này không thể nói vậy được, anh hỏi sao tôi biết chứ, quan trọng là anh có thể cho tôi cái gì, tôi vẫn cảm thấy nếu hẹn hò với anh thì tôi sẽ rất thiệt."

Thật ra lời này của Vương Thành cũng không có ý gì khác, cậu chỉ là không có chuyện thì tìm chuyện, không muốn Chử Diệc Phong được dễ dàng thôi, nhưng Chử Diệc Phong nghe vậy lại hiểu lầm, liếc nhìn cậu từ trên xuống dưới, cuối cùng mắt dừng lại trên mông cậu, khóe môi nhếch lên rất nhẹ, nói: "Đúng là là hơi thiệt."

Vương Thành nhìn xuống theo tầm mắt của anh, vừa thấy thì trán lập tức giăng đầy tơ nhện, một đấm vung qua, "Đệch, nhìn cái gì đó!"

Chử Diệc Phong dùng một tay cầm chặt tay cậu, vẻ mặt thêm chút mập mờ, "Tất nhiên là đẹp mới nhìn."

Bởi vì từ nhỏ đi theo lão hòa thượng luyện võ, nên mông Vương Thành vừa tròn lại vểnh, đây đúng là sự thật, lão hòa thượng là võ giả lánh đời, có liên quan đến lịch sử của Vô Âm tự, Vương Thành là đồ đệ của ông không học sẽ bị đánh gậy, nhưng chuyện luyện võ ngoại trừ hai người họ thì không ai trong thôn biết chuyện này.

Vương Thành rất muốn chửi rủa.

"Nhanh lên, kiên nhẫn của tôi có hạn." Chử Diệc Phong không muốn tán dóc với cậu nữa.

Vương Thành nhướng mày, chút kiên nhẫn này của anh mà muốn hẹn hò với tôi hả, cửa cũng không có, đang lúc cậu giận dỗi định từ chối, thì Chử Diệc Phong đã tự mình nói cho cậu biết hậu quả khi không còn kiên nhẫn, chờ đến khi cậu kịp phản ứng lại thì miệng đã bị hôn lên.

Nụ hôn này khác với lần trước, lần trước khá ngắn, cả quá trình cậu lại ngây người nên lúc đó không nghĩ gì nhiều, cho nên cảm giác cũng không sâu sắc, không giống lần này, đầu lưỡi xâm nhập như là vào trong cổ họng cậu, cảm giác chiếm hữu bá đạo khiến linh hồn bị hút ra, miệng tê tê, cả đầu óc đều là hương vị của Chử Diệc Phong, không uống rượu, nhưng cậu lại say, tay bị giữ chặt vô thức nắm lấy vai anh.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Chử Diệc Phong cũng rời khỏi môi cậu.

Vương Thành vừa thở dốc, vừa trừng anh, miệng tê dại hơi đau, trước khi rời đi cũng phải cắn cậu một cái, là chó đấy à?

"Cảm giác thế nào?"

"Chẳng ra gì cả." Vương Thành không do dự chút nào.

Chử Diệc Phong cười nhẹ ra tiếng, "Nhưng vẻ mặt mê say lúc nãy của em rõ ràng là nói cho tôi biết em cũng rất hưởng thụ."

Ớ, hình như đúng thật, nhưng cậu sẽ thừa nhận sao? Tất nhiên là không rồi.

"Anh nhìn lầm rồi."

"Thừa nhận có cảm giác với anh khó như vậy sao?"

Vương Thành luôn cảm thấy phía sau đó như còn có một câu "Em có phải là đàn ông không đấy", khụ, thật ra cậu cũng không biết vì sao mình không nói được, cậu chưa từng yêu đương với ai, trước kia thì không quan tâm, bây giờ mới phát hiện có vài lời không phải sẽ nói ra miệng được, tất nhiên, cậu vốn không phải là một người đàn ông ngại ngùng, chỉ là muốn giả vờ vặn vẹo chút thôi, không ngờ không cẩn thận lệch quá mạnh, bây giờ hình như không xoay về được nữa... Mà thôi, lời như vậy có đánh chết cậu cũng không nói.

"Thật ra, cũng không phải không hẹn hò với anh được, chỉ là... Ai, anh không thể nào hiểu được lo lắng của thường dân như tôi đâu."

Chử Diệc Phong thấy rõ rồi, Vương Thành chính là đồ dở hơi, "Là đàn ông thì nói thẳng luôn đi."

Không nói thẳng có được không?

"Được rồi, tôi đồng ý hẹn hò với anh, nhưng chỉ là thử xem thôi, nếu không phù hợp thì chia tay rõ ràng luôn, anh phải đồng ý điều kiện này với tôi." Vương Thành bình nứt thì cho vỡ luôn, cậu thừa nhận ở cùng Chử Diệc Phong rất tốt.

"Được." Chử Diệc Phong thể hiện tính dứt khoát của đàn ông.

Vương Thành thở phào, giây tiếp theo cậu đã bị khiêng lên, dọa cậu tim đập mạnh, "Này, anh làm gì vậy? Bỏ tôi xuống."

"Làm em."

"...". Nói thẳng như thế có được không vậy?

Chỉ chút sửng sốt này thôi mà cậu đã bị ném lên giường, đây không phải là lần đầu tiên Chử Diệc Phong đến căn hộ của cậu, nên anh biết phòng Vương Thành ở đâu.

Vương Thành còn chưa đứng lên Chử Diệc Phòng đã đè lên người cậu, nhanh gọn lột quần áo của cậu ra, cơ bụng rắn chắc vừa nhìn là biết có rèn luyện, eo không phải là nhỏ nhưng cảm giác không tệ, bàn tay thô ráp ma sát làm Vương Thành hơi ngứa, hai tay đặt trước ngực ngăn anh tiến thêm một bước.

"Ông chủ Chử, anh không thấy chúng ta như vậy là tiến triển quá nhanh sao?"

"Không thấy."

"Chúng ta vừa mới xác định quan hệ hẹn hò, chẳng phải là nên tìm hiểu nhau một thời gian rồi mới nghĩ đến chuyện này sao?"

"Tôi nghĩ là chúng ta qua lại nhiều ngày như vậy hai bên đã hiểu rõ nhau rồi."

Bữa sáng và bữa tối đều ăn cùng nhau, cơm trưa thỉnh thoảng cũng cùng, đi làm tan làm hầu hết đều ở cùng nhau, nếu là quan hệ giữa ông chủ và nhân viên thì cách ở chung này hơi quá rồi, Viên Hạ nghi ngờ không phải là không có cơ sở, rốt cuộc Vương Thành đã hiểu ra.

"Tôi không nói chuyện này."

Chử Diệc Phong chăm chú nhìn cậu, nhìn đến nỗi suýt nữa Vương Thành không diễn được nữa. sau đó chợt nghe anh nói: "Chử Diệc Phong, ba mươi tuổi, cao 189, nặng tám mươi kg, con lai, tên tiếng Anh là Leon, sống ở nước ngoài trong thời gian khá dài, cha mẹ đã ly dị, hiện đang ở riêng, thành viên trong nhà khá nhiều, có hơi phức tạp, nếu em muốn biết anh đều sẽ nói cho em, bây giờ, còn gì muốn biết nữa không."

"Không có..." Khí thế của Vương Thành yếu xuống, sao lại nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy chứ, đâu phải cậu muốn anh nói hết tin tức về mình ra đâu, ngu ngốc!

"Vậy thì tiếp tục."

Lời vừa dứt, lớp vải phía dưới của Vương Thành không còn nữa, thứ được quần lót màu xám bao lấy quả nhiên vừa tròn lại vểnh như Chử Diệc Phong đoán, Vương Thành ngẩng đầu liền nhìn thấy trong đôi mắt trầm tĩnh sâu thẳm của Chử Diệc Phong có một tầng dục vọng nóng cháy không thể ngăn cản được, nếu cứ để như vậy, chắc chắn cậu sẽ bị ăn sạch.

"Không được!"

Vương Thành túm chiếc quần lót còn sót lại, đây là phòng tuyến cuối cùng, nên cứ vậy mà bắt đầu cuộc chiến lôi kéo với Chử Diệc Phong, chỉ là quần lót dù tốt đến mấy cũng không chịu được lực tay của hai người đàn ông, "xoẹt" một tiếng, bị xé rách...

Dục vọng trong mắt Chử Diệc Phong như ngọn lửa bị tưới xăng không ngừng bốc lên cao, Vương Thành ngao ngao một tiếng đã bị đẩy ngã, mới đầu còn phản kháng, nhưng có lẽ do tài nghệ của Chử Diệc Phong quá cao siêu, chưa được một lúc mà đã được hầu hạ đến thích mê, miệng kêu rên thoải mái, cũng không phản kháng nữa, chỉ là thường thường tru lên vài tiếng phá hỏng bầu không khí, bị Chử Diệc Phong đánh mấy cái.

"Em không thể không phá hỏng không khí được sao?" Chử Diệc Phong dở khóc dở cười.

Vương Thành làm theo ý mình, "Gì mà phá hỏng không khí, lần đầu tiên của tôi sắp mất, không để tôi giữ lại chút hồi ức khó quên sao?"

"Được rồi, em muốn kêu thì kêu."

Vương Thành hừ hừ, tôi tàn nhẫn vô tình, cố tình gây sự đấy, anh làm gì được tôi chứ?

Rất nhanh cậu đã cảm nhận được Chử Diệc Phong có thể làm gì cậu, cảm giác này không dễ chịu chút nào, Vương Thành cố nén lắm mới không nâng chân lên đạp người xuống đất, nhưng sự thật là cậu đã không còn sức nữa.

Giống như bánh rán bị lăn qua lăn lại in dấu, hàng tồn cất trữ hai mươi lăm năm chưa đến một đêm đã bị ép khô, Vương Thành không thể không bỏ vũ khí đầu hàng kêu to cầu xin tha thứ, nhưng kêu khô cả miệng, giọng cũng khàn khàn, cậu không muốn rơi vào cảnh tinh tẫn nhân vong, vì vậy đầu nóng lên nói ra lời hứa không nên hứa, chờ đến lúc cậu nhớ lại liền hận không thể tát mình mấy cái.

Chử Diệc Phong dốc sức làm, cuối cùng để lại cho cậu hồi ức khó quên.

Sau đó mỗi lần Vương Thành nhớ lại đều có cảm giác tự làm tự chịu, rơi một hàng lệ chua xót, người đúng là không nên tự tìm đường chết.

-----------

Mới xác định quan hệ đã lăn giường rồi ~(˘▾˘~)