Cự Phách

Chương 75




Nhà mới của Vương Thành qua mấy ngày lọc không khí thì đã đạt đến tiêu chuẩn, bọn họ tính mấy ngày này sẽ chuyển nhà, bây giờ đang quét dọn nhà mới, một số đồ đạc cũng đã chuyển đến đây, bởi vì chuyển nhà là một việc rất mệt nhọc, nên lúc bác cả dẫn người đến thì bọn họ đang ngồi ở tầng một nghỉ ngơi, trên bàn trà đặt nước trà và hoa quả, một nhà ba người đang vui vẻ cười nói.

"Chú ba, chú đi ra cho tôi!".

Còn chưa vào thì giọng nói vừa to vừa tức giận của bác cả đã vang lên trước, người không biết chuyện còn tưởng là anh em đang định trở mặt thành thù, mà thực tế cũng không khác xa lắm.

Về chuyện bác cả đến đây, Vương Thành và ba mẹ cậu cũng không bất ngờ lắm, tính tính thời gian thì khoảng thời gian này bác cả đã mang người đàn ông kia đến nhà bí thư Quan rồi, chắc chắn cũng biết vì sao mình lại mất đi cơ hội.

Vương Thành vừa đứng lên, bác cả đã dẫn người đi vào, đón đầu bằng một câu chất vấn lớn tiếng.

"Chú ba, chú có phải là người hay không, thế mà lại hợp mưu với con chú đào góc tường của tôi?".

Từ lúc bọn họ đi vào thì ngoài cửa đã nhanh chóng tụ tập một đám người vây xem, giọng Vương Hoằng Vĩ rất lớn, người ở gần đó vừa nghe là biết có chuyện, mâu thuẫn giữa mấy cô con dâu nhà họ Vương bọn họ nhiều ít gì cũng đã được nghe nói, lúc này thấy người dẫn đầu là lão đại nhà họ Vương, trong lòng càng tò mò hơn.

"Anh cả, lời này của anh là có ý gì, tôi đào góc tường của anh lúc nào". Ba Vương đứng lên, tuy ông là người thành thật nhưng cũng không phải là loại sẽ đứng im để người ta tùy ý đổ tội, huống hồ gì bọn họ đã chuẩn bị sẵn với tình huống này rồi.

"Chú biết rõ tôi muốn nhận thầu Bắc Sơn, vậy mà chú lại cùng con chú giấu tôi trộm nhận thầu Bắc Sơn, đây không phải là đào góc tường của tôi sao, chú ba à chú ba, tôi thực sự nhìn lầm chú rồi, ba mẹ cũng nhìn lầm chú rồi, vốn tưởng chú là người thành thật, nhưng không ngờ lại làm chuyện đâm dao sau lưng người ta thế này!". Bác cả nói rất kích động, cả mặt cả cổ đều tức đến đỏ bừng lên.

Vương Thành nghe bác cả nói ba mình như vậy lập tức không vui, "Bác cả, nói cũng không thể nói lung tung được, dù bác có là trưởng bối cũng vậy".

"Lời tao nói là sự thật!". Bác cả vừa nhìn thấy Vương Thành thì cơn tức càng tăng lên.

"Vậy được rồi, tôi hỏi bác, bác có nói với ba tôi là bác muốn nhận thầu Bắc Sơn không?". Vương Thành híp mắt lại, không nóng không lạnh hỏi.

Bác cả lập tức khựng người lại, lúc nãy đầu nóng lên không nghĩ gì cả đã chạy đến đây, bây giờ Vương Thành nhắc đến ông ta mới hơi tỉnh táo lại, rốt cục nhớ ra mình quả thực chưa từng nhắc với ai chuyện muốn nhận thầu Bắc Sơn ngoại trừ bí thư Quan, nhà chú ba lại càng không thể.

"Mày, mày dám nói chuyện với người lớn vậy sao?". Bác cả vì không đáp lại được nên thẹn quá hóa giận.

Vương Thành cười lạnh, "Nếu tôi còn không đứng ra, mặc kệ bác cả không phân tốt xấu chỉ trích ba tôi đào góc tường của bác, vậy tôi còn đáng mặt làm con sao?".

"Mày...". Một lúc lâu sau bác cả cũng không nói ra được một câu phản bác lại.

"Bác cả, nói thật cho bác biết, tôi đã nhìn trúng dược liệu ở Bắc Sơn cho nên đã sớm có ý nhận thầu rồi, lần này trở về là muốn nhân mấy ngày nghỉ này làm cho xong hợp đồng, là tự bác chậm hơn một bước, chuyện này sao có thể trách ba tôi được, đào góc tường của bác lại càng không có".

Vương Thành nói thật giả lẫn lộn lập tức chiếm được đồng tình của thôn dân đang vây xem ở cửa, mình làm chậm lại trách em trai mình đào góc tường, lại còn chạy đến lớn tiếng chỉ trích bọn họ, tất cả mọi người chưa từng thấy người nào cố tình gây sự như vậy, tiếng xì xầm bàn tán càng lúc càng lớn hơn.

"Không phải mày đang làm việc tại bất động sản Hoa Ưng sao? Sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện nhận thầu ngọn núi được? Chẳng lẽ mày nghe được tin tức gì?". Có thể nói bác cả lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng thử được, cố moi cho ra được cái cớ nào đó.

Vương Thành xòe tay, "Ai nói vậy, lúc trước tôi và Hoa Ưng chỉ ký hợp đồng ba tháng thôi, bây giờ cũng sắp đến hạn hợp đồng rồi, tôi cũng không định ở lại đó nên phải tìm đường ra cho mình chứ, nhưng đúng là tôi nghe được một vài tin tức, có lần đến nhà ông ngoại tôi có nghe ông ngoại nhắc đến dược liệu ở Bắc Sơn, bác cả cũng biết mà, sức khỏe của ông ngoại tôi không được tốt nên cần lên núi hái thuốc thường xuyên, ông nói với tôi là dược liệu trên núi rất phong phú, cho nên tôi mới nghĩ ra ý tưởng này".

Bác cả lại lần nữa không có lời nào để nói.

Lý Đốc Chí đẩy đẩy gọng kính, người thanh niên này còn thông minh hơn so với anh ta nghĩ nữa, không chỉ phủi sạch liên quan, mà còn đổ hết trách nhiệm lên người Vương Hoằng Vĩ, quan trọng hơn là, anh ta cũng thấy cậu nói không chút sơ hở nào, hôm qua đúng là bọn họ gặp được hai người này ở trên núi, anh ta nghĩ hai người này quyết định nhanh như vậy có thể là bởi vì câu nói của Vương Hoằng Vĩ nói với hai người lúc đó, cho nên đoán được mục đích lên núi của bọn họ, lo sẽ bị bọn họ giành trước vì thế đã ra tay trước.

Chuyện thế này chỉ có thể nói là vận may không tốt, vốn hai người là anh em, nói không chừng còn có thể lấy được hợp đồng nhận thầu từ tay bọn họ nữa, bây giờ xem ra quan hệ giữa họ hình như không tốt lắm, dù cho em trai Vương Hoằng Vĩ đồng ý thì Vương Thành này chắc chắn không đồng ý.

Người vây xem rất nhiều, những người quanh đó muốn không chú ý cũng rất khó khăn.

Trương thị một mình đến đây rất nhanh đã chú ý đến tình huống này, hỏi thăm mới biết thì ra là chuyện lớn như vậy, phản ứng đầu tiên là vui sướng khi người gặp họa.

Đừng nhìn bà ta thường xuyên nịnh bợ nhà lão đại, chứ thực ra cũng không thích thấy nhà lão đại sống tốt, bây giờ nhà lão đại mất đi cơ hội nịnh bợ bạn gái Lisa của Vương Ninh Khải, không vui sướng là giả, nhưng rất nhanh sau đó bà ta lại phẫn hận, sao thằng nhãi Vương Thành này lại tốt số như vậy chứ?

Trương thị hấp tấp đến xem, nhưng bà ta đã chậm một bước, Vương Hoằng Vĩ bị Vương Thành phản bác đến không có lời nào để nói, đã tức giận rời đi rồi, không có trò hay nhìn nữa mọi người cũng tan đi, trong nhà mới chỉ còn lại có Vương Thành và ba mẹ cậu, còn có mấy hàng xóm đang chúc mừng Vương Thành nữa.

Bây giờ Bắc Sơn đã thuộc về nhà Vương Thành, mọi người không thể lên núi hái thuốc như lúc trước được nữa, nên phải tạo quan hệ tốt với nhà cậu.

Vương Thành quay đầu liền thấy Trương thị lén lút ở cửa, cậu biết là nhị nương sẽ không bỏ qua trò hay này mà.

Trương thị thấy tầm mắt của Vương Thành liền biết mình không giấu được nữa, liền đi thẳng tới, mặt tươi cười nói với mọi người: "Ôi chao, vừa nãy nghe nói Vương Thành nhận thầu một ngọn núi, đúng là đáng mừng nha, chú ba và em dâu đúng là nuôi được đứa con trai tốt mà".

"Thành Thành, con lái chiếc xe ba bánh ở cửa về trước đi, đợi mẹ với ba làm xong chuyện sẽ về giúp". Mẹ Vương bỗng quay đầu nói với Vương Thành.

Vương Thành nghe ra được mẹ Vương muốn đuổi cậu đi, nhưng cậu vẫn làm theo. Xe ba bánh ngoài cửa vang lên tiếng xịch xịch, cho đến khi tiếng đi xa, Trương thị lại tiếp tục đề tài lúc nãy, ngồi ở trên chiếc ghế đối diện với mẹ Vương, vẻ mặt thèm muốn.

Mấy hàng xóm vừa thấy Trương thị như vậy là biết không phải chuyện tốt gì, bây giờ nhà Vương Thành nổi lên, bọn họ đều không muốn đắc tội ba Vương mẹ Vương, vì thế tìm cớ rời đi.

"Ôi chao, sao tôi không có cái số này chứ, chú ba chỉ là nhặt được một đứa trẻ ở bên ngoài về thôi, bây giờ lại dựa vào nó để trở thành người giàu nhất thôn Quan gia, đúng là làm tôi hâm mộ chết mất, sớm biết vậy tôi cũng đi nhặt một đứa về nuôi rồi". Lời của Trương thị khiến người ta giật mình.

Mẹ Vương lạnh lùng nhìn bà ta, "Chị cũng nói rồi mà, chị không có cái số này".

Sắc mặt Trương thị cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi, giọng có ác ý nói: "Nếu Vương Thành biết được nó được nhặt về thì không biết sẽ nghĩ thế nào, nếu là tôi thì chắc là đau lòng chết mất, ai nha, cha mẹ mình luôn kính trọng lại không phải là cha mẹ ruột, nhưng nghĩ lại thì cũng thấy quái, cha mẹ nhà ai lại đưa con mình cho người khác chứ, cũng chỉ là vì không phải con ruột nên mới không lo thôi".

Mẹ Vương đứng phắt dậy, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm Trương thị, "Nếu chị dám nói những lời không nên nói trước mặt Thành Thành, thì tôi có thành quỷ cũng không bỏ qua cho chị đâu". Trương thị bị vẻ mặt đáng sợ của bà dọa đến, trong lòng sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Sao nào, sợ Thành Thành nhà cô biết được sự thực thì không hiếu kính nữa hả? Nói cho cùng cũng chỉ là muốn tiền của nó thôi".

"Phi". Mẹ Vương tức giận nói: "Chị dâu, chị tưởng là ai cũng nịnh hót như chị sao, tôi không cần Thành Thành hiếu kính, tiền là gì chứ, tôi cũng không thiếu mấy đồng tiền đó của nó, Thành Thành là con tôi, dù là trước đây hay là sau này, dù cho cha mẹ ruột của nó có tìm đến thì nó cũng là con tôi".

"Nói thanh cao thật đấy, ai mà biết...".

"Đủ rồi!".

Trương thị bị ba Vương dọa sợ, quay đầu kinh hãi nhìn ông.

Ba Vương rít một hơi thuốc, rồi dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn, bình thường ông rất ít khi hút thuốc, cũng ít khi hút thuốc trước mặt người nhà, lần này coi như là ngoại lệ. Chuyện năm đó sao chỉ với hai ba câu là nói rõ được.

Mẹ Vương nhìn ông, nói với Trương thị: "Tôi nể chị là chị dâu tôi, có vài lời tốt nhất là chị giữ kín trong lòng đi, nếu không đừng trách tôi không nể tình nghĩa hai nhà, muốn để nhà chị không thể sống được ở thôn Quan gia không phải là không có cách".

"Cô!". Trương thị chấn động, lời mẹ Vương vừa nói đã khiến bà ta có cái nhìn khác, đây là Quan Lan Phương mà bà ta quen sao, Quan Lan Phương lại dám uy hiếp mình? Tuy khó tin, nhưng rốt cục cũng không dám chạm vào điểm mấu chốt của mẹ Vương.

Trương thị chạy trối chết.