Cắn nát quả sơn trà kia, trong nháy mắt thịt quả chua xót vỡ ra ở trong miệng, cô nhịn không được ở trong lòng thầm mắng, cái gì mà đường xâu, con mẹ nó thật là chua.
Chẳng qua là chua mà thôi, mặt cô vẫn không đổi sắc nuốt sơn trà kia xuống, Tứ Bảo cực kỳ kinh ngạc nhìn, nàng vươn ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt gương mặt của cô, tò mò nhìn cô.
" Quả quả đâu?" Tứ Bảo hỏi cô.
" Nuốt a" Cô há miệng chờ nàng xem, cuối cùng hỏi nàng:" Vừa rồi có phải bị chua rồi không?"
" Chua?" Tứ Bảo khó hiểu, nàng cũng không biết chua là cái gì a.
Cô thấy nàng như vậy, trong lòng xẹt qua một tia mờ mịt, không khỏi suy đoán nói:" Ngươi chưa ăn qua đồ chua?"
Nàng thành thật gật gật đầu, nàng cũng không biết chua là thứ gì đâu.
Nghe như vậy, đột nhiên cô cảm thấy Dư đại nương bảo bọc Tứ Bảo quá mức, cô biết nàng chưa ăn qua nhiều loại đồ ăn khác nhau, nhưng lại không nghĩ rằng nàng thiếu thốn đến nông nỗi này.
Cô cầm lấy kẹo hồ lô trong tay nàng, giơ tới trước mặt nàng:" Ngươi lại cắn một ngụm, nói cho ta biết là cảm giác gì"
Tứ Bảo có chút kháng cự đem kẹo hồ lô đẩy ra, không muốn cắn nữa.
Cô cũng không để ý nàng có nguyện ý hay không, nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng, đem miệng nhỏ của nàng mở ra, trực tiếp nhét quả sơn trà vào trong miệng nàng.
Nhìn động tác thô lỗ nhưng cũng may vẫn chưa làm nàng khó chịu, nàng chỉ duỗi đầu lưỡi đẩy quả sơn trà kia, có chút tức giận nhìn cô.
Cô không để bụng lắc lắc cằm nàng, ra hiệu nói:" Cắn, cắn nếm thử vị"
Tứ Bảo càng không, nàng đem quả sơn trà tròn vô kia ngậm ở một bên trong miệng, toàn bộ khuôn mặt phình phình, thở phì phì nhìn.
" Không cần, khó ăn!" Nàng hướng về phía cô không khách khí hung bạo nói.
" Đây chỉ là chua mà thôi, không phải khó ăn, ngươi nếm thử đi, không thích thì nhổ ra" Cô thập phần ôn nhu dỗ nàng, giơ tay giúp nàng vuốt lại vài sợi tóc xù ra.
Tứ Bảo được vuốt tóc lúc này mới nửa tin nửa ngờ nhìn cô, cuối cùng trước ánh mắt mong đợi của cô thì nàng đem quả sơn trà cắn nát, quả nhiên là bị chua, lúc này vì chua mà đôi mắt híp lại, cái miệng nhỏ còn run run lên.
Thấy nàng như vậy, cô vội duỗi tay cằm khăn đưa tới trước mặt nàng:" Ai, nhổ ra nhổ ra"
Nhưng Tứ Bảo không có phun ra, nàng học theo bộ dáng của cô, nhai vài cái nho nhỏ, rồi nuốt xuống, sau đó còn há miệng cho cô xem.
Không biết có phải vì chua hay không, mà khi nàng há miệng đều là nước miếng, răng trắng như tuyết còn treo những sợi mỏng trong suốt, môi đỏ tươi óng ánh nước, cô nhìn thấy không hiểu sao cảm thấy cổ họng căng lên.
Cô xem như không có việc gì dời tầm mắt đi, che cái miệng nhỏ của nàng lại, thuyết giáo mở miệng:" Tốt, có thể khép lại rồi, nhớ kỹ cái hương vị này, đây là chua"
Nàng lấy tay cô ra, chưa đã thèm nuốt nước miếng, nghĩ thầm đồ chua này thật là khó ăn, nhưng mà có một chút ăn ngon, ăn xong rồi còn muốn ăn nữa.
" Còn ăn, một chút" Nàng một lần nữa cầm lấy kẹo hồ lô, chậm rãi ăn.
Cô thấy thế cũng tùy nàng, còn mình ở trong phòng làm chuyện khác.
Chờ đến giờ ngọ, các nhà đều chuẩn bị về nhà ăn cơm trưa, mà trong đại viện Dư gia, lại là một mảnh quạnh quẽ.
Bởi vì trong nhà lung tung rối loạn. Dư Đại Bảo đi làm việc, còn Dư đại nương bởi vì Tứ Bảo không ở nhà nên cũng mang theo Ngũ Nha cả ngày ở bên ngoài làm việc nhà nông, sự tình trong nhà bà cũng không nghĩ sẽ quản, cũng lười quản.
Dư lão hán cùng Nhị Bảo bị thương, căn bản không ai quản, Dư lão hán miễn cưỡng có thể xuống giường, tuy rằng thống hận Giang Nhị đá ông mấy đá kia, nhưng ông vẫn đem hai mươi lượng bạc kia nhét vào trong ngực, căn bản không có người thứ hai nhìn thấy.
Ngày ấy đại phu tới nhà xem qua, lúc sau nói thẳng đời sau Nhị Bảo tuyệt hậu, cái này làm tính tình Nhị Bảo đại biến, cả ngày trốn ở trong phòng không chịu gặp người, ngay cả ăn cơm cũng ăn ở trong phòng.
Dư lão hán thấy vợ cùng nhi tử đều không có ở nhà, không có cách nào, chỉ có thể chống thân thể rách nát của mình đi nấu cơm, nhưng ông trước giờ là một người hưởng thụ căn bản sẽ không biết nấu cơm, miễn cưỡng có thể nhóm lửa nhưng rồi lại bị khói cuồn cuộn làm cho sặc đến nước mắt giàn giụa.
Thật vất vả ném một ít rau dưa vào trong nồi xào, cũng bị thiêu đến khét lẹt, Dư lão hán tức muốn học máu, dứt khoát đem nồi trong tay ném xuống đất, ngồi bên cạnh chửi ầm lên.
Đơn giản là mắng Dư đại nương, không nấu cơm cho ông, mắng Đại Bảo không hiếu thuận ông, mắng Nhị Bảo không phản ứng hắn, mắng Tứ Bảo là đồ vô dụng, tìm một người tàn nhẫn, đem mình đánh ra dáng vẻ này.
Dư lão hán ngồi ở đó phát tiết một hồi, hoàn toàn không thấy hả giận, hơn nữa còn đói nhịn không được, dứt khoát lục tung cả nhà lên, muốn tìm ra một chút đồ để lót dạ.
Mà Dư đại nương mang theo Ngũ Nha ở bên ngoài làm việc, bây giờ đang ngồi dưới bóng cây nghỉ mệt, hai người ăn bánh bao đã tự mình làm mang theo, tự tại thật sự.
Đồng dạng Đại Bảo ở bên ngoài làm việc, giờ ngọ sẽ ăn cơm nóng hổi tại nhà của chủ thuê.
Chỉ có duy nhất Dư lão hán cùng Dư Nhị Bảo bởi vì không có ai ở nhà nên đói bụng.
Bởi vì việc của Tứ Bảo nên cô đã vài ngày rồi chưa đi ra biển, cơm trưa qua đi liền ở dưới lều cá loay hoay với những ngư cụ của mình.
Còn Tứ Bảo thì lấy ghế ngồi bên người cô, rất hứng thú nhìn chằm chằm cô làm việc.
Trong cô đang cầm một cây đao nhọn, từng chút gọt cây trúc dài,ngọn cây trúc bị chẻ ra làm ba cây nhọn nhỏ.
Sau đó cô lại lấy mấy cây gỗ kẹp lại, rồi lấy dây thừng từng chút quấn vòng quanh chỗ kia.
Không đầy một lát sau, đã làm xong một cây xiên bắt cá đơn giản, Tứ Bảo nhìn đến không chớp mắt.
" Biết đây là cái gì không?" Cô đem xiên bắt cá để ở ven tường, hỏi nàng.
Tứ Bảo nhìn cây trúc thật dài kia, tự giải thích nói:" Côn côn!"
Cô nghe vậy cười khẽ, cũng không có phản bác nàng, chỉ giải thích:" Là cây gậy, cũng là xiên bắt cá"
Nói rồi cô chỉ vào ngọn kia tiếp tục nói:" Nhìn thấy không, đầu này dùng để xiên cá"
" Cá, xiên " Tứ Bảo theo ngón tay cô nhìn qua, gật gật đầu giống như bi bô tập nói, lặp lại từng chữ cô nói.
Nói về xiên bắt cá, cô liền mang theo Tứ Bảo đi ra bờ biển.
Nhân lúc buổi chiều, ánh mặt trời đã bắt đầu ngã về tây cũng không tính quá nắng, cô giúp nàng cởi vớ giày ra, mang nàng đi ra biển.
Trên lưng cô còn cõng một cái sọt cá, tay phải cầm xiên bắt cá, trái trái nắm Tứ Bảo đang có chút khẩn trương.
" Sợ nước?"
Có lẽ thấy Tứ Bảo quá khẩn trương, cô không thể không dừng bước chân lại, nhìn nàng hỏi.
Tứ Bảo xác thực sợ hãi, nàng chưa từng rời khỏi thôn, nàng đã gặp qua hồ tràn đầy bùn nước, đừng nói là biển rộng ngày cả nước cũng chưa từng xuống quá.
Nàng sợ hãi nắm chặt góc áo cô, một đôi chân quanh năm chưa thấy qua ánh mặt trời, gót chân nhỏ trắng nõn, ngón chân non mịn bởi vì sợ hãi mà cuộn tròn, mắt thường có thể thấy được khẩn trương.
Cô thấy bộ dáng này của nàng, cũng không biết nghĩ gì liền duỗi tay ôm lấy eo tiểu cô nương, trực tiếp đem người bế lên bỏ vào trong nước biển.
Chân nàng đựng vào nước biển lạnh lẽo, liền hoảng sợ, theo bản năng đem chân co lên, bám ở trên tay cô không muốn xuống.
" Không, không cần!" Nàng ôm chặt cổ cô, bởi vì sợ hãi, nói chuyện cũng bắt đầu nói lắp, giọng nói mang theo chút run.
Cô cũng không cứng rắn hoàn toàn, ngược lại cô cũng không phải người cứng rắn như vậy, một bàn tay ôm chặt nàng, nhẫn nại nói với nàng:" Không cần sợ, ta ôm ngươi đây, đem chân bỏ xuống thử xem"
Tứ Bảo vẫn không chịu, vẫn ôm chặt cổ cô, đôi chân nhỏ nhấc lên cao, chính là không muốn để rơi xuống, bộ dáng bám trên người cô có chút buồn cười.
Không còn cách nào, cô đành phải ôm nàng đi vào bờ cát không có nước, lần này Tứ Bảo mới vui vẻ từ trên người cô đi xuống.
Cô thấy nàng không có cách nào tiếp thu biển, thì cũng không cưỡng cầu nữa, liền đem đấu lạp trên đầu xuống đội lên đầu nàng, cúi người dặn dò bên tay nàng nói:
" Vậy ngươi đứng một mình ở đây, ta đi xiên cá được không?"
Nghe vậy, nàng ngoan ngoãn gật đầu, đấu lạp trên đầu đã che hết một nữa khuôn mặt nhỏ của nàng, nàng có chút ngượng ngùng nhìn cô, khuôn mặt nhỏ mang theo một ít cảm xúc nhỏ, nhưng cô nhìn ra được nàng có chuyện muốn nói với mình nên cũng không sốt ruột, vẫn cúi người trước đứng trước mặt nàng.
Chờ lát sau, nàng giơ tay kéo kéo cô, vẻ mặt rối rắm ghé vào tai cô nhỏ giọng nói:" Thực xin lỗi nhà, Giang Nhị, ta, ta, có chút, sợ hãi"
Cô không nghĩ tới nàng sẽ nói lời xin lỗi mình, có chút đau lòng xoa xoa đầu nàng, không để bụng vuốt nhẹ lông mày đang rối rắm của nàng, nhẹ giọng nói:" Không sao a, Giang Nhị không trách ngươi"
Nói xong, nàng luống cuốn nhìn cô, cô cho rằng nàng không hiểu những gì mình nói, liền nhẹ giọng thì thầm tiếp tục nói:" Không cần xin lỗi, ta cũng không trách ngươi"
Cái này mới làm biểu tình nàng thả lỏng, nàng nhìn cô cười rộ lên, khuôn mặt trắng nõn bị ánh mặt trời chiếu đến có chút hồng, làm cô nhịn không được nhéo gương mặt nàng một cái.
Nhéo gương mặt nàng đến hiện lên một vệt hồng hồng cô mới buông tay, lại giả vờ xoa xoa cho nàng, lúc này mới giơ xiên cá lên bắt đầu đi ra biển.
Tứ Bảo vươn tay nhỏ xoa xoa gương mặt bị cô nhéo đau, nhưng nàng vẫn cười, tầm mắt vẫn luôn đi theo cô.
Cô cũng không đi quá xa, chọn chỗ đá ngầm nhiều gần đây, giơ xiên cá thật cẩn thận tìm kiếm.
Một con cá đầy màu sắc đang vui sướng bơi qua bơi lại trong nước, lại bị cô nhanh tay lẹ mắt, cắm một cái liền xiên qua con cá.
Đem con cá bỏ vào trong sọt sau lưng, cô lại bắt đầu tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, mà nàng ở trên bờ thấy cô xiên được cá, có chút vui sướng vỗ vỗ tay, ý cười sung sướng vẫn luôn nhìn theo cô.
Không bao lâu, cô liền lên bờ, cô đem cây xiên bắt cá trong tay đâm thẳng đứng vào cát, đi đến trước mặt nàng, đem sọt cá sấu lưng để xuống thuận tiện cho nàng xem.
Cá trong sọt không nhiều lắm, nhưng đều rất lớn, tùy tiện chọn một con đều có thể lớn hơn cánh tay của Tứ Bảo, nàng đứng một bên có chút tò mò nhìn những con cá đó, tay nhỏ nóng lòng muốn thử, nhưng lại không dám sờ.
Cô liền lấy nước biển rửa tay, thấy bộ dáng cẩn thận của nàng, không khỏi mở miệng nói:" Ngươi sờ đi, không có việc gì."
Tứ Bảo lúc này mới lấy hết can đảm đưa tay sờ, sờ soạng một cái trên mình con cá, cảm giác trơn trượt làm nàng sợ tới mức nhanh tay đem tay thu hồi về, theo sau nàng có chút ghét bỏ nhìn tay mình.
Dịch nhầy trên con cá dính trên tay, nàng giơ tay về phía cô.
Cô không rõ nguyên do cho rằng nàng nàng bị vẩy cá đâm mạnh, vội vàng tiếp nhận tay nàng xem xét, rồi lại không thấy chỗ nào bị rách:" Làm sao vậy?"
" Dơ, mau rửa, rửa rửa!" Nàng có chút gấp gáp, ngón tay đều dùng sức.
Không nghĩ tới Tứ Bảo là một tiểu cô nương thích sạch sẽ, cô thấy bộ dạng nôn nóng của nàng, lại nhìn không được đùa nàng.
Cô đưa một tay bắt lấy tay nàng, một tay đặt bên hông nàng, đem cả người nàng xách lên, để nàng đạp lên chân của mình, mang theo nàng đi xuống nước biển.
Cái này làm nàng gấp đến độ thiếu chút nữa đã kêu ra tiếng, nàng nhéo cánh tay của cô, hận không thể cả người đều bò lên trên người cô, nhưng tay cô bắt lấy tay nàng, ôm eo nàng nên căn bản không thể động đậy.
" Lộn xộn đều sẽ ngã xuống"