Trương Văn Thành còn muốn giải thích cho mình chút gì đó, chị liền cười khổ một tiếng.
" Giang gia chúng ta có bạc đãi Trương Văn Thành ngươi sao?"
Hắn ngây ngốc lắc đầu.
Chị lại nói tiếp:" Vậy vì sao ngươi còn phải làm ra chuyện như vậy? lúc trước nói muốn cưới ta là ngươi, thành thân không đến nửa năm liền vào kinh cũng là ngươi, vừa đi chính là hai năm cũng là ngươi"
" Ngươi không tiền không thế, ta cũng chưa bao giờ nói gì, ngay cả lộ phí vào kinh cũng là ta cho ngươi, bây giờ ta muốn hỏi một chút, ngươi là cái người này, đến cuối cùng là có lòng hay không?"
Đối với những câu hỏi chị liên tiếp đặt ra, hắn á khẩu không trả lời được, hắn vô lực há miệng thở dốc, lại không phun ra được câu nào, chỉ có thể cảm thấy bộ dáng của mình vô cùng chật vật, rất là bất kham.
Hắn không mở miệng, cô ở một bên nhịn không được:" Lúc trước ta đã không thích ngươi, biết ngươi không có bản lĩnh gì, nhưng ít ra đối xử với tỷ ta không tệ, nhưng bây giờ chút danh lợi, vào chỗ kia liền trở mặt không quen biết"
" Giang gia chúng ta là không thể so với viên ngoại có tiền kia, nhưng chúng ta đã bạc đãi ngươi nửa phần chưa?"
Cô nói xong, trong chớp mắt tình cảnh rơi vào yên tĩnh, không ai mở miệng nói chuyện. nhưng Giang Thượng trong nhà bị Tứ Bảo ôm không thể không thể hiện cảm xúc, nó có chút nghẹn ngào hướng về phía chị kêu lên.
" Nương!"
Cơ hồ theo bản năng, chị lập tức quay mặt đi, còn chưa mở miệng, hắn liền mười phần khiếp sợ nói ra:" Nàng là con gái của ngươi, chẳng lẽ nàng là con của chúng ta sao?"
Thời điểm hắn rời đi, chị vừa mới mang thai, hắn căn bản không biết, nên cũng suy đoán hỏi.
Trong nháy mắt chị liền cứng đờ, còn chưa kịp phủ nhận, cô liền mở miệng:" Ngươi con mẹ nó thiếu đánh rắm, đứng ở đó là vợ cùng khuê nữ của ta, kêu cũng là ta, ngươi đừng ở chỗ này nhận bừa khuê nữ!"
Bị cô chửi như vậy, Trương Văn Thành không dám nói nữa, nhưng hắn vẫn không tin nhìn chằm chằm Tứ Bảo cùng Giang Thượng ở trong phòng, lại đem ánh mắt hướng về phía chị.
Chị không chút do dự nói:" Ngươi nhìn ta làm gì? Bé con kia là của Giang Nhị"
Dù sao Giang Thượng cũng chỉ là hài tử của Giang gia, cùng họ Trương của hắn không có một xu quan hệ.
Nghe chị nói như vậy, dưới đáy làng bốc cháy lên một tia hy vọng bị dập tắt, hắn rũ đầu ấp úng nói một câu dài," Ta thừa nhận Trương Văn Thành ta có lỗi với ngươi, lần này ta trở về chính là muốn mang ngươi cùng đi kinh thành, ngươi có thể cho ta một cơ hội, ta thề, ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi"
Hắn liền giơ tay lên thề, nhưng chị vẫn không dao động, hai tay ôm lấy cánh tay, giọng nói vô cùng châm chọc:" Đừng, ta cũng không nghĩ muốn diễn cảnh hai nữ nhân cùng thờ một chồng, kia quá ghê tởm, ta cũng không làm được"
" Cá cùng tay gấu không thể đều chiếm được, ngươi làm một người đọc sách chẳng lẽ không biết sao? Nếu ngươi luyến tiếc những vinh hoa phú quý kia, thì liền đi hưởng thụ, đừng ở đây làm bộ làm tịch, ta không cần cũng không hiếm lạ. Cho nên, chúng ta cứ như vậy đi, về sau ngươi cũng đừng tới tìm ta"
Lời này trực tiếp thể hiện thái độ của chị, cô vốn đang còn lo lắng chị sẽ mềm lòng bây giờ thì đã yên tâm, mà một người vẫn luôn không mở miệng, nhưng tâm vẫn ở trên cổ họng lần này cũng có thể hạ xuống, trừ cái đó thì trong lòng có chút mừng thầm.
Chị có Trương văn Thành mặt xám như tro tàn, không thể tin nhìn chị, hắn không biết vì sao người trước mắt có mấy năm không gặp mà lại khác biệt lớn như vậy, vì cái gì mà trở nên lãnh đạm như vậy, như vậy quyết tuyệt.
Căn bản hắn không nghĩ tới trên người mình, bỏ rơi vợ con hai năm ở bên ngoài không có một chút tin tức, hiện tại trở về không nhắc tới việc xấu xa làm ở bên ngoài, mặt dày vô sỉ yêu cầu chị cho hắn một cơ hội, còn tưởng tiền cùng nữ nhân đều muốn có được.
Thế gian này làm sao có chuyện tốt đẹp như vậy, cho dù có cũng không tới lượt hắn.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể dưới ánh nhìn chăm chú của cô xám xịt rời đi. Chị ôm Giang Thượng vào phòng, Tứ Bảo không hiểu đi theo cô, Lý Sở cũng đi theo sau Trương Văn Thành về trấn.
Cô không dám đi tìm chị, dẫn Tứ Bảo vào phòng đợi, đứng ở bên cửa sổ gần nửa canh giờ, cũng không thấy cô có động tác. Tứ Bảo cũng ngồi theo bên cạnh, nhìn cô cũng không dám nói chuyện.
Tuy rằng nàng không thể hiểu rõ chuyện vừa xảy ra ở bên ngoài, nhưng nàng cũng biết, người đàn ông xa lạ kia đến, làm cho tất cả mọi người không vui.
" Giang Nhị..."
Tứ Bảo ấp a ấp úng mở miệng, giọng nói cũng không lớn, chính nàng cũng cho rằng cô sẽ không nghe thấy, nàng chỉ có chút luống cuống.
Nhưng cô cũng không có bỏ qua nhất cử nhất động của nàng, cứ việc nàng có chút thất thần.
" Bị hù dọa sao?"
Vừa nói, cô vừa di chuyển từ bên cửa sổ đi đến trước mặt nàng, đưa tay kéo một cái, nháy mắt hai người liền đổi vị trí, sửa thành cô ngồi mà nàng được cô ôm ngồi trên đùi cô.
Tư thế hai người lập tức trở nên thân cận, cô không cảm thấy có cái gì, ngược lại nàng không được tự nhiên, hai tay đè trên vai cô.
Chống đỡ qua một lúc cũng không có động tác khác, mà cau mày đối mặt với cô. có chút do dự nói:" Ngươi không vui"
Cô không ngờ nàng sẽ nói cái này, lông mày thoáng nhướng lên. hỏi ngược lại:" Có sao?"
" Có!"
Ngữ khí nàng khẳng định, có chút lo lắng nhìn cô.
Như thế cô sẽ nói không, có liền có, như thế nào còn làm cho mình tức giận đây?
" Đúng đúng đúng, không vui, Tứ Bảo muốn an ủi ta sao?"
" Muốn" Nàng ngoan ngoãn gật đầu, hoàn toàn không phát hiện cô trêu chọc nàng.
Không biết Tứ Bảo sẽ dùng cách nào an ủi, cô cứ ngồi như vậy không nhúc nhích, chờ sự an ủi của nàng.
Trong nháy mắt tiếp theo, nàng ngẩng đầu, hai tay từ trên vai di chuyển lên mặt cô, cẩn thận áp lên mặt cô, sau đó dùng trán nàng nhẹ nhàng đụng vào trán cô, trán hai người nhàn nhạt dựa vào nhau.
" Người kia xấu, ngươi không cần, không vui"
Nàng mở miệng, hai luồng hô hấp quấn lấy nhau, cô có chút ngây người, nhìn khuôn mặt trắng nõn mềm mại trước mặt nhếch môi, đầu óc có chút mờ mịt, không hiểu muốn hôn lên.
Cô còn chưa có động tác, nàng liền động, mặt hạ xuống một chút, chóp mũi đụng vào chóp mũi cô, khoảng cách của hai người càng gần, cô nhịn không được, thuận theo tư thế của nàng hướng về phía trước cọ một chút, mang theo điểm ấm áp nhu hòa đè lên môi mỏng.
Môi hai người vừa chạm vào nhau, thân thể nàng run lên, ôm đầu cô đẩy về phía trước, lông mày có chút rối rắm nhăn lại, cánh môi dán vào môi nàng cũng bị cắn, dáng vẻ ủy khuất không được tự nhiên.
" Dọa ngươi sao?" cô bị nàng đẩy ra làm cho giật mình tỉnh táo lại, trước tiên cũng không phải tức giận, mà là thân thể cứng đờ thấp giọng khẩn trương hỏi nàng.
Nghe cô hỏi như vậy, đột nhiên nàng xụ mặt xuống, sau đó dứt khoát cả người vùi trong hõm vai cô, ôm cổ cô nhẹ nhàng lắc đầu, thanh âm mang theo chút hồn nhiên:" Không có bị dọa nương nói, không thể hôn môi"
Biết nàng không bị hành động càn rỡ của cô hù dọa, còn nhỏ giọng ôm cô giải thích, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thuận tay vỗ vỗ lưng nàng.
Nhưng cô có chút tò mò, vì sao Dư đại nương nói Tứ Bảo không thể hôn môi?
" Vì sao không thể hôn môi?"
" Bởi vì, làm miệng thối, bụng lớn!"
Lúc ấy, ngày Đại Bảo cưới vợ, tân hôn vợ chồng củi khô bốc lửa, khó tránh khỏi có một chút hành động thân mật, hai người ở trong phòng hôn môi nhau, nhưng hình ảnh ấy trong lúc vô tình bị Tứ Bảo nhìn thấy, làm cho Dư đại nương sợ hãi, bà biết nàng là đứa ngốc, vốn lo nàng sẽ bị người ta lừa gạt, dứt khoát lấy sự việc này nửa giả nửa thật lừa nàng, làm vậy mai miệng liền thối, còn có bụng lớn.
Vốn nàng còn không tin, nhưng sau đó vợ Đại Bảo liền mang thai, bụng càng ngày càng lớn, cái này làm cho nàng bị dọa sợ, những lời bà lừa gạt cũng được nàng ghi tạc vào trong lòng.
Mặc dù bà có nói những lời khác, nàng đều nghe lời hoàn toàn ghi nhớ, nhưng cái này là nàng nhớ rõ nhất.
Tứ Bảo vô cùng nghiêm túc lắp bắp nói cho cô nghe những lời của bà nói, nghe vậy cô liền buồn cười, Dư đại nương này đúng là mẹ ruột của nàng, còn hù dọa con gái mình như vậy.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cô cảm thấy bà làm tốt lắm, dù sao tiểu cô nương này đơn thuần lương thiện như vậy, sẽ có thể bị những thứ dơ bẩn đó lây nhiễm thì sao?
Cô thuận theo những lời bà nói, nghiêm túc giải thích với nàng:" Người khác không thể hôn, nhưng ta thì có thể, ta là vợ của ngươi, ngươi là nàng dâu nhỏ của ta, đúng hay không?"
" Không thể, sẽ bụng lớn!" Nàng vẫn không tin, ôm cổ cô lung tung lắc đầu.
Cô bị nàng lắc làm cho chóng mặt, cô một tay đè đầu nhỏ của người đang lộn xộn lại, tiếp tục nói:" Tẩu tẩu ngươi bụng to về sau ngươi có phải có nhiều thêm cháu trai nhỏ không?"
Cô biết nàng không ngốc, chỉ là phản ứng chậm một chút, cho nên nói xong cũng không có nói tiếp, mà chỉ chờ nàng tự mình hiểu rõ, chậm rãi tiêu hóa.
Quả nhiên, sau một hồi lâu nàng dựa vào cô suy nghĩ, đột nhiên ngồi thẳng người, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô, giơ một đầu ngón tay lên, hưng phấn nói:" Ta đã rồi!"
Cô không có đánh gãy nàng, dù gấp vẫn ung dung nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.
Nàng giơ ngón tay chỉ vào không trung một cái, khẳng định nói:" Hôn môi liền sẽ, có tiểu bảo bảo!"
Nói xong ánh mắt sáng lấp lánh, không hề chớp nhìn mắt cô, giống như đang chờ mong gì đó.
Cô nể tình nàng cười cười, đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, vốn ở trên người cô cọ cọ tóc đã rối lần này còn rối hơn. Nhưng nàng lại hồn nhiên không hay biết, gật gù rung đùi đắc ý, có vẻ cực kỳ vui vẻ.
Mặc dù chỉ muốn nói cho nàng biết, tẩu tẩu nàng bụng lớn là do mang thai, nhưng không nghĩ nàng sẽ nghĩ như vậy. Nhìn người đang cưới ngây ngô trước mặt, cô thở dài, ngược lại cũng không có giải thích cái gì.
Ban đầu là nàng an ủi cô, lúc này ngược lại là nàng ngủ trong ngực cô, đợi khi nàng ngủ say, cô đem người đặt lên giường, quay người ra khỏi phòng.
Trong phòng cách vách, chị mang theo hài tử không một tiếng động, cô có chút lo lắng đứng ngay cửa, nhiều lần giơ tay lên rồi lại buông xuống.
" Đến liền đi vào, đừng ở cửa than ngắn thở dài, vô cùng đụng chạm"
Trong lòng chị đã sớm kìm nén bực bội với cô, cảm thấy cô đứng ở cửa lề mề chậm chạp, chẳng lẽ cô không biết tiếng bước chân của mình rất lớn sao?
Cô không ngờ chị biết mình đứng ở đây, chịu giáo huấn cô ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, không do dự đẩy cửa đi vào.
" Tỷ"
Trong phòng chị rũ mặt ngồi ở mép giường, làm người ta không thể nhìn thấy rõ sắc mặt của chị, chị chỉ ngơ ngác trông coi Giang Thượng ngủ say trên giường, cũng không thèm nhìn cô.
Lớn như vậy, lần đầu tiên cô thấy chị như vậy cảm thấy co quắp, kêu lên một tiếng tỷ rồi đứng tại chỗ nữa chữ cũng không nói nên lời, trong lúc nhất thời cả cái phòng liền yên tĩnh.
Cuối cùng vẫn là chị đánh vỡ không gian yên tĩnh này, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía cô đứng, cũng không trực tiếp nhìn vào mắt cô, đè nén nhẹ giọng hỏi.
" Không có lời nào nói với ta sao?"
Cô không ngốc, nghe được chị muốn hỏi cái gì, cô cũng không giấu diếm, thành thật nói ra:" Ta không phải cố ý giấu diếm, bởi vì suy nghĩ lúc đó ngươi đang mang thai"