Thật giống như loại người chưa có sự cho phép của người khác đã tự tiện bắt cóc bảo bối nhà người ta, hiện tại bị người tìm tới cửa.
Tuy rằng cô biết rõ Tam Bảo không phải là loại người không nói lý lẽ, nhưng nàng cũng sẽ không phải là người không đau lòng vì muội muội.
Rốt cuộc lúc Tứ Bảo tới nhà mình thì cũng không có quang minh chính đại là bao nhiêu. Nhưng cũng may, Dư Tam Bảo cũng không có hỏi quá nhiều về việc này, mà là cả ngày bồi Tứ Bảo nói chuyện, hoàn toàn quên mất hai người là cô và Trần Tiêu Lâm.
Cô rất khó chịu, chỉ vào bóng dáng Dư Tam Bảo hỏi Trần Tiêu Lâm:" Ngươi cùng nàng có quan hệ gì?"
Có quan hệ gì?
Trần Tiêu Lâm bị hỏi đến liền nhìn bóng dáng Tam Bảo mà ngây người, nàng cùng Tam Bảo ở chung, đây được xem là quan hệ gì?
" Như thế nào?" Không chờ trả lời cô lại hỏi tiếp:" Đừng nói với ta ngươi cùng nàng ở chung không phải là loại ta tưởng nha"
" Ngươi cảm thấy ta cùng nàng nên có quan hệ gì?"
Trần Tiêu Lâm làm lơ hỏi cô, mặt đầy buồn bả hỏi lại cô.
Cô nhìn vậy liền hiểu rõ, người này chỉ sợ cùng ở với Dư Tam Bảo nhưng lại kém một chút quan hệ kia.
" Không quan hệ cũng không sao, nếu có, thì ta cùng Tứ Bảo mới có quan hệ"Cô thu hồi nét cười đùa trên mặt, nghiêm túc mở miệng:" Ngươi hòa li Trương Văn Thành, còn không phải vì nàng sao?"
Không thể phủ nhận, cô không nói sai, năm đó Trần Tiêu Lâm kết hôn với Trương Văn Thành cũng chỉ để phụ thân không nghi ngờ, Trần phụ là một nam nhân cứng ngắc, ở trong mắc ông, nữ tử thì phải tìm một người chồng tốt, sau đó thành thật ở nhà giúp chồng chăm sóc dạy dỗ con cái, xuất hiện lộ mặt ở bên ngoài vô cùng mất thể diện.
Vì không muốn Trần phụ biết tâm ý của mình đối với Dư Tam Bảo, Trần Tiêu Lâm phải đồng ý mối hôn sự vô lý kia; sau khi Trần phụ qua đời, Trần Tiêu Lâm trước tiên ép Trương Văn Thành viết thư hòa li, chủ yếu là nàng không muốn cùng Dư Tam Bảo không danh không phận đi tiếp. Nhưng mà nàng chưa từng nghĩ tới ý nghĩ trong lòng Tam Bảo.
" Ngươi cùng Tứ Bảo..." Trần Tiêu Lâm ngôn ngữ có chút do dự, cuối cùng vẫn là không nói ra:" Được rồi"
Cô có chút ngoài ý muốn nhìn nàng ta một cái, cảm thấy có chút thảm, nhịn không được mở miệng:" Ngươi là muốn hỏi ta cùng Tứ Bảo làm sao có thể ở cùng nhau?"
" Kỳ thật mà nói, quá trình có chút chông gai" TRong giọng nói của cô mang theo chút an ủi nói:" Ta cảm thấy, có nhiều thứ nói ra có lẽ sẽ tốt hơn, thành hay bại, thử rồi mới biết được"
Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện có đạo lý như vậy, Trần Tiêu Lâm sau khi nghe xong cũng hơi kinh ngạc, cuối cùng ngồi tại chỗ một lúc lâu, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Ngược lại cô lười xen vào chuyện của các nàng, cô xoay người đi tìm Lý Sở.
Dư Tam Bảo cùng Tứ Bảo trong phòng cười nói trò chuyện, Thục Vân muốn ngồi bên cạnh bồi hai người, nhưng nghĩ tới hai tỷ muội lâu ngày không gặp, tự nhiên sẽ có nhiều lời thân mật muốn nói ra, chị liền trả lại không giang cho hai nàng, còn mình thì trở về phòng chăm sóc nữ nhi.
Lý Sở dẫn Lý Niệm đến hậu viện sưởi ấm, cô lôi kéo Trần Tiêu Lâm đến ngồi cùng một chỗ, mấy người ngồi chung một chỗ không nhìn nhau không nói gì; tiểu cô nương Lý Niệm là người duy nhất không hiểu chuyện gì nhìn ba người suy nghĩ điều gì đó, có chút khó hiểu gãi đầu.
Tại sao không nói lời nào vậy?
Không để nàng khó hiểu lâu thêm, Lý Sở mở miệng:
" Không phải, chúng ta ngồi đây đều tính chuyện gì sao, mở miệng trò chuyện đi"
Lý Sở từ trước đến nay là một người thẳng tính, có cái gì nói cái đó, y cùng Trần Tiêu Lâm mặc dù không quen, nhưng không chịu nổi mà quen thuộc như vậy.
" Không phải, Trần cô nương, vẻ mặt này của ngươi làm sao mà ưu sầu vậy? Sinh hoạt không như ý là do tình cảm không thuận lợi sao?"
Y giống như vô tình hỏi một chút, nhưng không ngờ vừa vặn chọc trúng điểm đau của Trần Tiêu Lâm, mặt Trần Tiêu Lâm càng cứng đờ, sau đó u oán trừng mắt nhìn Lý Sở.
Lý Sở bị nàng trừng cũng không thèm để ý, thậm chí còn có chút thoải mái, từ lần trước nàng ta cùng Trương Văn Thành kẻ xướng người họa nói chuyện với Giang Thục Vân, y nhìn nàng ta liền khó chịu. Nhưng hôm nay, thấy bộ dáng thất thần của nàng ta trước mặt Dư Tam Bảo, y liền biết, cái người này, giống mình có thể nói là đồng bệnh tương liên rồi.
Trong lòng y đang thầm đắc ý, thì cô ở một bên mở miệng:" Được rồi, ngươi cho rằng ngươi so với nàng tốt hơn sao? Muốn ta nói, ngươi so với nàng còn thảm hơn; lâu như vậy, tỷ ta biết ý tứ ngươi đối với nàng sao?"
Lời này làm Lý Sở không cách nào tiếp nhận được, cái người ác miệng này sao có thể là bạn tốt của mình đây? Làm sao có thể là muội muội ruột của người trong lòng?
Một vị khác không nói chuyện, Trần Tiêu Lâm liền trở mặt siêu nhanh, bỏ qua những buồn khổ trực tiếp cười ra tiếng:" Ha ha ha ha, thì ra còn có chuyện này, ta còn tường ngươi có năng lực hơn"
Mặt Lý Sở đen thui, y xem như là biết được cái gì là trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Mấy người làm trò trước mặt tiểu quỷ Lý Niệm, ngươi một lời ta một câu dỗi tới dỗi lui, không bao lâu náo loạn thành một đoàn.
Chỉ có cô ngừng lại, đem ánh mắt chuyển người trong phòng, buổi sáng cô đã chống cửa sổ lên, lúc này người bên trong không hề biết có một người bên ngoài đang nhìn chằm chằm mình.
Trong phòng Tứ Bảo còn kề cận tỷ tỷ Tam Bảo líu lo không ngừng nói, Tam Bảo cười ôn hòa, không có một chút không kiên nhẫn nào, lại nhìn ra bên ngoài, không cẩn thận đụng phải ánh mắt nhìn chằm chằm Tứ Bảo của cô.
Cô không tránh không né mà còn mỉm cười, trên gương mặt xinh đẹp thể hiện ý cười hết sức rõ ràng, nhưng lại từ trên mặt cảm nhận được sự lạnh lùng trong đó, giống như đồ vật, cô đang tận lực thu chúng lại nhưng vẫn không thể nào bỏ qua.
Dư Tam Bảo lấy lại tinh thần nhìn muội muội ngốc của mình, không chút tâm cơ nào, mặc dù dáng dấp như nước trong veo, đáng yêu lại xinh đẹp, nhưng nhìn thế nào cũng không thể làm Giang Thụ Hân thích?
Từ khách quan mà nói, Tứ Bảo cùng Giang Thụ Hân có khoảng cách quá lớn, nhưng ở trong mắt Tam Bảo, muội muội nhà mình là tốt nhất. Cho nên nàng rất nhanh liền ngừng mấy ý nghĩ không tốt.
" Tứ Bảo có thể nói cho tỷ tỷ, làm sao cùng Giang Nhị ở chung không?"
Nghe Tứ Bảo nói qua rất nhiều chuyện, lần này Tam Bảo cũng hỏi vấn đề chính, nàng muốn biết, nàng không có ở đây mấy năm, hai người cách nhau mấy sào cũng không đánh tới làm sao thành người một nhà.
Bây giờ Tứ Bảo khác trước đây, lời nói mặc dù chậm, nói không quá ăn khớp, nhưng cũng coi như là có thể biểu đạt được ý tứ của mình.
" Lão hán muốn, bán ta, đổi bạc, ta không chịu, bọn hắn đánh ta, đánh mẫu thân; ta liền, tìm Giang Nhị, Giang Nhị tốt, thoa thuốc cho ta, cho ta ăn kẹo, bánh ngọt"
Nói đến đây, Tứ Bảo có chút xấu hổ sờ miệng, trên mặt cũng không xuất hiện chút không vui nào.
Dư Tam Bảo từ trong vài lời nói đã cảm nhận được sự thật nghĩ mà thấy sợ, bản tính của người nhà họ Dư kia không đạt được mục đích sẽ không bao giờ từ bỏ, nàng lo lắng tiếp tục hỏi:" Sau đó thì sao?"
Tứ Bảo bị bộ dạng này của Tam Bảo làm kinh sợ, sau đó giống như trấn an vỗ nhẹ tay:" Giang Nhị đánh người, đánh bọn hắn, cứu ta; còn cho bạc, rất nhiều rất nhiều, lão hán đều cầm"
" Sau đó ngươi liền theo Giang Nhị về nhà sao?" Dư Tam Bảo có chút không chờ nổi truy hỏi, cảm xúc có chút kích động" Giang Nhị lấy bạc mua ngươi về sao?"
Tứ Bảo không biết tỷ tỷ làm sao mà đột nhiên trở nên hung dữ như vậy, nàng vô thức rụt đầu, sau khi suy nghĩ một chút liền lắc đầu một cái.
" Không có, Giang Nhị nói, là cưới ta" Tứ Bảo cũng không biết rõ, nhưng nàng biết cô lấy bạc so với bạc của Trương què muốn mua nàng là khác nhau:" Bạc, là sính lễ"
Lời này mặc dù không phải cô chính miệng nói, nhưng là do chính miệng Giang Thục Vân nói với Dư đại nương, lúc đó thiếu chút nữa bà đã khóc lên, cho nên Tứ Bảo nhớ rất rõ ràng.
Sau khi Tứ Bảo nói câu kia làm Tam Bảo có chút ngây người, sính lễ? Thật sự là sính lễ sao?
Tam Bảo còn muốn hỏi gì đó, nhưng cô đã từ hậu viện đi vào.
" Tỷ tỷ muốn biết cái gì, chẳng bằng trực tiếp hỏi ta"
Tam Bảo quả thật bị tiếng tỷ tỷ này làm kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì cũng không có cái gì không ổn, luận tuổi tác, nàng so với cô là lớn hơn mấy tuổi, luận quan hệ, cô cưới Tứ Bảo. Dù xét theo mặt nào, thì tiếng tỷ tỷ này đều không sai.
" Giang Nhị" Tam Bảo còn chưa mở miệng nói chuyện, Tứ Bảo rất ngạc nhiên nhìn cô kêu, còn duỗi tay về hướng cô.
Cô nhìn ra đây là nàng muốn cô ôm một cái, nhưng bây giờ tình cảnh có chút không phù hợp. Chỉ có thể nhẹ lắc đầu với nàng, làm Tứ Bảo không vui bĩu môi, quay đầu không nhìn cô.
Dư Tam Bảo thu hành động nhỏ của các nàng vào trong đáy mắt, chất vấn tới bên miệng liền thu lại, nhưng ngữ khí vẫn cứng ngắc như cũ:
" Tứ Bảo thật ra rất ỷ lại vào ngươi"
Cô đứng, Tam Bảo cùng Tứ Bảo ngồi bên cạnh cửa sổ trên giường La Hán, tầm mắt có chút chênh lệch, Tam Bảo hơi ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt không có chứa bất kỳ cảm xúc nào.
Cô vẫn cười như cũ, cô không phải là một người không rõ ràng, tính tình là phải có, nhưng cũng phải phân trường hợp, vị trước mắt này, đối với cô có một chút không dễ chịu, nhưng đó cũng là tỷ tỷ duy nhất của vợ mình, cũng coi là tỷ tỷ mình.
" Tứ Bảo rất ngoan rất nghe lời, đều khiến người nhịn không được đối tốt với nàng, ngươi nói đúng không, tỷ tỷ". Cô không có trực tiếp trả lời Tam Bảo, ngược lại là khen Tứ Bảo.
Tứ Bảo nào biết được cô lại đột nhiên nói những lời này, lúc này liền đỏ mặt, quay người vùi mặt vào ngực Tam Bảo, để cô thấy nóng mắt.
Tam Bảo dù sao cũng lớn hơn mấy tuổi, đối mặt với những lời của cô chỉ nhẹ nhàng mấp máy môi, sắc mặt không đổi nói tiếp:
" Ta biết Tứ Bảo rất ngoan, nhưng ngươi khi đó lấy tiền mua Tứ Bảo về nguyên nhân không chỉ vì cái này?"
Lời nói này rất trực tiếp, cô hơi thở dài, dù trễ nhưng cũng đến, nên đến kiểu gì cũng sẽ đến.
" Ta thừa nhận, ta lấy bạc dùng trên người Tứ Bảo, nhưng Tứ Bảo cũng không nói sao, đó là sính lễ của Giang gia chúng ta; có lẽ ngươi sẽ cảm thấy ta tìm cớ, ta không phản bác; nhưng bây giờ Tứ Bảo như thế nào mọi người đều rõ như ban ngày"
Nói tới đây cô dừng một chút, biểu tình có chút lãnh đạm, tiếp tục nói:" Ta không phải Dư lão hán lòng dạ lang sói, ta đối với Tứ Bảo, ngươi không cần nghĩ phức tạp, ta thích nàng là một tiểu cô nương ngốc đến đáng yêu, chỉ thế thôi"
Tuy rằng cô đang mắng người Dư gia, nhưng Tam Bảo vẫn không cảm thấy có gì không đúng, rốt cuộc thì nàng cũng biết nam nhân kia tàn nhẫn ác độc như thế nào, cùng nhị ca tâm tư ác độc kia.
Đối với lời nói của cô, Tam Bảo tin, vẻ mặt nàng như đang nói" Ta không phản bác", có lẽ cô nói đến Dư lão hán trên mặt liền chợt lóe qua sát ý, cũng có lẽ cô nói thích Tứ Bảo là cô nương ngốc mà vẻ mặt khó được ôn nhu.
" Giang Nhị..."
Như trước không đợi Tam Bảo nói chuyện, lúc đầu còn tức giận cô, nhưng sau khi nghe lời nói không chút che giấu nào của cô, đột nhiên nàng từ trong lòng Tam Bảo ngẩng đầu lên, trề môi đứng dậy nhào vào người cô.
Cô cũng bất chấp Tam Bảo ở đây, duỗi tay ôm lấy Tứ Bảo, bên tai lại có chút đỏ lên, không được tự nhiên liếc mắt nhìn Tam Bảo một cái.
" Xem ra Tứ Bảo cũng rất thích ngươi, nhưng thật ra ta đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, chớ có trách ta lắm miệng, ta không muốn nhìn cô nương ngốc đơn thuần bị thương"
Khóe mắt Tam Bảo mĩm cười, lời nói giống như vui đùa, ngữ khí lại mang theo một tia khó có thể phát hiện tiêu tan.
Cô cũng nhận ra, trên mặt vô cùng nghiêm túc, lại không biết nên mở miệng như thế nào, cô cũng không phải loại người thích đem lời hứa ra treo ở bên miệng.
" Ta sẽ dùng hành động chứng minh, cô nương ngốc cũng sẽ có người nâng niu trong lòng bàn tay yêu thương"
Hai người nói thẳng mà chẳng chút cố kỵ nào nói chuyện, Gương mặt Tứ Bảo ửng đỏ rút trong lòng cô như chim cút, vành tay cũng đỏ, hốc mắt cũng đỏ theo.