Cực Hạn Sinh Tồn

Chương 4




Tí tách...!!

Sau cú cắn của con bọ, cánh tay của Karl gần như đứt rời.

Hai mắt hắn sung huyết, lấy hết cảm giác còn sót lại trong cánh tay trái quấy sâu vào bộ não của con bọ.

Phịch!

Hắn quỳ xuống, cánh tay trái đứt rời làm hắn đau xót: "Chết tiệt."

Con bọ đã chết, máu từ cánh tay tràn ra, hắn cố gắng ấn đoạn cụt của tay trái vào lòng của tay phải đã gãy.

Karl trở mình, sau lưng truyền đến một loại thấm ướt và nóng hổi cảm giác, hắn mơ mơ hồ hồ.

Ánh mắt dần dần tối sầm, trái tim dần dần chết lặng, hắn có thể cảm giác được sinh mệnh trôi theo nhanh chóng.

Muốn chết sao, nhưng hắn cười, 3 năm lưu đày làm nô lệ, vừa khôi phục được thân phận, chưa kịp trở về thì đã muốn chết rồi.

"Trước khi trời tối phải vào được thành Stoat, các linh kiện ở nơi đó đáng giá nhất khu vực sa mạc này." Người thủ lĩnh cưỡi con trâu biến dị nói

"Thưa ngài Jack, phía trước 600 mét có một cuộc chiến đấu đang diễn ra." một người dẫn đường trong đoàn thương hội báo cáo.

Jack nhìn bụi mù cuốn đàng xa xa kia nói: " Có biết phe thế lực nào không?"

"Nhìn cách ăn mặc và vũ khí, hình như là người của Đế Quốc." Một tên bao tiêu nói

Jack sững sờ, anh nói: "Nếu vậy thì chúng ta qua giúp họ một chút, có thể sẽ có lợi sau này khi vào thành của Đế Quốc"

Đoàn người nhanh chóng tiến về hướng trận chiến đang xảy ra, nhưng khi đến thì trận chiến sắp kết thúc rồi.

Hai tên bảo tiêu lao vào hạ gục con bọ biến dị một cách nhanh chóng, vũ khí của họ là những thiết kế Edge Walkers có sức công phá mạnh mẽ gây thiệt hại đáng kể đối với những sinh vật biến dị.

Sau khi thu thập xong một số người dọn dẹp chiến trường, trừ những ma năng và thịt biến dị, họ không thấy ai còn sống sót cả bỗng nhiên có một giọng vọng ra từ phía sau sườn đồi:

"Hey ! Đàng này có người còn thở này!"

"Anh ta mất máu quá nhiều, Bobby băng bó cho hắn." Jack nói với gã mập mạp bên cạch.

"Vâng." Bobby nhanh chóng lấy trong túi một số băng gạc trong hộp cứu thương. — QUẢNG CÁO —

"Chậc, mạng cậu ta lớn thật, mất máu nhiều vậy mà vẫn còn thoi thóp." Bobby nghĩ thầm trong bụng. Rồi cậu nhanh chóng cầm vết thương.

Đoàn người tiếp tục đi theo lộ trình được vạch ra sẵn.

Ta chết rồi sao, hắn nghi hoặc ngắm nhìn bốn phía, có chút hắn không thể giải thích được.

U ám ngọn đèn chạy bằng ma năng, có chút cũ nát bàn gỗ, bàn học trãi dài sắp xếp như những chiếc giường.

"Không phải ta đã chết rồi sao, tại sao ta lại ở đây." Karl nghi hoặc nhìn căn phòng cũ nát khá sạch sẽ.



"Ngươi được thủ lĩnh mang về, ta khá ngạc nhiên vì sinh mệnh lực của ngươi đó anh bạn." Một gã mập mạp ngồi góc phòng vừa gặm phần bánh nướng vừa nói.

"Ta ngủ bao lâu rồi?" Karl hỏi với những thắc mắc trong đầu.

"Ngươi ngất được 3 ngày, thủ lĩnh phân phó ta chăm sóc cho ngươi."

"Tại sao lại giúp ta, ta chỉ là người sống sót trực thuộc quản chế thôi mà?" Karl liếc nhìn tên mập.

"Vì chúng ta cần vào thành Stoat, thủ lĩnh cứu ngươi khi bị ngất, trang bị bộ đồ biên chế của binh lính Đế Quốc lên người ngươi, nên chúng ta dễ dàng vào thành buôn bán vì cứu trợ binh lính của họ." Tên mập nói.

"Xin tự giới thiệu ta là Bobby, một thành viên của thương đội thành phố Black Desert, ngươi có thể gọi ta là Bob." tên mập đứng lên lau chùi những mẫu vụn bánh còn sót lại trên miệng nhếch mép cười cười.

"Cám ơn sự cứu rỗi của thủ lĩnh các ngươi." Karl nói xong định ngồi dậy.

Cơn đau truyền từ vết thương ập tới khiến hắn gần như bất tỉnh.

"Ấy, ngươi nên nằm xuống, vết thương dưới sự chữa trị từ nguồn năng lượng ma năng ít nhất phải 3 ngày nữa." Bobby đi tới cạnh giường cố gắng đè Karl nằm lại tại chỗ.

Karl cười khổ nhìn bobby và nói: "Phế mất một cánh tay xem ra ta cũng không thể làm nô lệ cho đội buôn cho thủ lĩnh các ngươi được."

"Đội chúng ta chỉ buôn bán các linh kiện AI Core và các bản mẫu thiết kế vũ khí, nên không cần thiết phải đi buôn nô lệ, rủi ro cao lắm, không chuyên nghiệp như các đội buôn khác được." Bobby lắc đầu

"Cánh tay của ngươi vấn đề không lớn lắm, chỉ cần mua cánh tay ma năng ở tiệm linh kiện chuyên dùng cho Robotics, giá cả cũng không quá mắc."

Karl lắc đầu: "Nhưng ta mới thoát khỏi thân phận nô lệ, trong người cũng không có bao nhiêu tiền."

"Lúc thu thập, ta thấy ba lô ngươi còn vài miếng thịt biến dị, bán nó ngươi sẽ được một khoản đáng kể, không bằng ngươi bán cho ta thế nào?" Bobby mở lời

— QUẢNG CÁO —

"Cái này không phải của ta, ta có thể tặng cho ngươi, cám ơn vì đã cứu giúp ta trong lúc nguy cấp." Karl nói với anh mắt chân thành.

Bobby suy tư một lúc rồi nói với Karl: "Ta vẫn thắc mắc, một cơ thể suy dinh dưỡng như ngươi lại có thể hạ gục con bọ biến dị to lớn đó với cây Baton như thế?"

"Nếu ngươi cầm một con dao nepal chọc vào đại não của nó thì ngươi sẽ giết được. Chỉ có điều..." Karl ngập ngừng.

"Điều gì?" Bobby hứng thú hỏi dò.

Karl nheo mắt nhìn cái thân mập mạp của Bobby và nói: "Nếu ngươi đổi lấy một phần thân thể cho nó để đổi mạng sống, ta đổi lấy một cánh tay, còn ngươi thì ta không chắc với cái thân hình khó di chuyển đó của ngươi."

"Ấy ấy , anh bạn đừng đùa, ta chỉ là một thương lái nho nhỏ, làm sao có thể chiến đấu như các binh lính được." Bobby hoảng sợ xua tay, mồ hôi trên khuôn mặt béo ú của hắn loang lỗ trên da mặt càng bóng bẩy.

"Ha ha !! Ta chỉ đùa chút thôi, cám ơn ngươi vì sự giúp đỡ mấy ngày qua." Karl nhìn tên mập hoảng sợ đến bộ dạng này cũng không trêu hắn nữa.

"Không có gì, không có gì, hà hà !!" Bobby lấy một sợi dây trên tủ đầu giường của Karl đang nằm dúi vào tay hắn và nói:

"Ta đi có việc một chút, nếu ngươi cần gì thì chỉ cần bấm nút này sẽ có phục vụ giúp ngươi."

Karl gật đầu: " ta đã biết, cám ơn ngươi."



Rầm !

"Ông chủ, ngươi nói không giữ lời." Jack đập bàn tức giận chỉ thẳng vào mặt tên thương nhân buôn bán linh kiện.

"Số linh kiện đã được các thương nhân Hive trả giá cao hơn." ông chủ một sạp hàng lắc đầu nói với Jack.

"Một tháng trước theo thông tin ta nhận được người của ngươi thu thập một số lượng lớn thành phần điện tử, vậy chúng còn không? Jack nhăn nhó hỏi.

"Chỉ còn khoảng 10 tấm, nếu ngươi muốn." Tên kia nói.

"Ta muốn hết, và một số thành phần robotics." Jack gật đầu.

"2800 đồng liên bang cho một phần robotics và 216 đồng liên bang cho một tấm điện tử." tên thương nhân gật đầu.

Sau khi trở về nhà trọ trong thành phố, Jack nói với tên bảo tiêu bên cạnh:

"Đi tìm Bobby lại đây, ta có một số việc giao cho hắn."

Tên bảo tiêu gật đầu, đi đến khu trạm xá của thành phố gọi bobby. — QUẢNG CÁO —

"Bobby! Thủ lĩnh cho gọi ngươi." Tên bảo tiêu đứng ở cổng trạm xá gọi.

Bobby quay lại nhìn tên bảo tiêu và gật đầu: "Được rồi, ta sẽ tới ngay đây."

"Thưa thủ lĩnh, ta đã đến." Bobby đừng ngay tại cửa phòng trọ.

"Vào đi." Trong phòng vang lên một giọng nói.

"Ta có một số việc giao cho ngươi ở đây, hãy thu thập tất cả những linh kiện điện tử và các phần robotics." Jack đang ngồi chăm chú những ghi chép trên cuốn sổ và nói.

"Vâng thư ngài, ta sẽ cố gắng hết sức có thể." Bobby đứng trước mặt Jack khép nép nói.

Cơn bực tức vì mất số hàng mong muốn của mình khiến Jack âm trầm đến đáng sợ, không khí trong phòng muốn ngưng kết lại.

Bobby đổ mồ hôi lạnh, mồ hôi trên người thấm ướt lưng của gã. Mặc dù thời tiết của sa mạc buổi chiều khá mát mẻ.

"Ngươi lui ra đi, hãy đi xuống và cầm một ít tiền." Jack nói.

"Vâng." Bobby lui xuống. Khi hắn vừa ra khỏi nhà trọ, hắn ngồi phịch xuống sắc mặt như muốn khóc.

Một tên bao tiêu thấy thế lại hỏi thăm: "Sắc mặt ngươi sao thế Bobby, ngươi bị say nắng hả?"

"Không biết thằng điên nào chọc thủ lĩnh, trông ông ta đáng sợ quá, ánh mắt như muốn giết người vậy." Bobby lau mồ hôi trên trán với lời nói ngắt quãng.

"Ha ha! Nếu tên Outlaw xui xẻo nào ông ta gặp trên đường thì sẽ không có kết cục tốt đâu" Tên bao tiêu vỗ vai Bobby cười cười.

"Đúng rồi, ta cần một ít tiền, và một con Garru, ta sẽ ở lại đây theo lệnh của thủ lĩnh." Bobby sựt nhớ tới lời của Jack nói.

"Được rồi, ngươi đi theo ta." Tên bảo tiêu gật đầu.