Cực Hạn Thôi Miên

Chương 37: Một đứa con gái khác!!!




Lâm Tiêu ở trong trò chơi đã lên đến được cấp 15! Hắn lúc này còn được mọi người đặc cho một biệt danh gọi là Tử Thần Xạ Thủ! Hầu như mỗi phát đạn của Lâm Tiêu đều không bao giờ trượt cả. Những người trêu chọc đến hắn đều hầu như đang đi trên đường mà bị headshot. Thậm chí có một tên thủ lĩnh của một công hội tuyên bố giết Lâm Tiêu không ra khỏi căn cứ được. Nhưng kết quả hắn chưa tìm được Lâm Tiêu thì liên tục bị headshot. Hắn bị giết nhiều đến nổi từ cấp 17 mà xuống còn cấp 7! Đến mức này hắn không thể không quỳ xuống cầu xin Lâm Tiêu tha thứ. Từ không còn ai dám trên chọc Lâm Tiêu nữa!

Mặc dù danh tiếng rất lớn nhưng lúc này Lâm Tiêu đã rời khỏi trò chơi. Hắn còn có việc muốn làm nên không thể cứ chơi game hoài.

Lúc này đang là trời sáng và Lâm Tiêu đang đi ra ngoài, hắn muốn làm một số vận động. Mặc dù Lâm Tiêu có cơ thể và linh hồn bất diệt nhưng mà hắn vẫn thiếu đi sức mạnh nên hắn cần rèn luyện nhiều hơn.

Đang lúc Lâm Tiêu đang rèn luyện thì bên ngoài truyền đến một tiếng nổ! Điều này khiến Lâm Tiêu kinh ngạc vì vẫn còn có người dám tấn công vào Lâm gia! Hắn chậm rãi đi ra ngoài xem xét. Khi ra ngoài thì hắn nhìn thấy lính của Lâm gia đang đánh nhau với 2 người. Trong đó có một người trẻ tuổi chỉ khoảng 15 – 16 tuổi mà thôi, còn người còn lại thì là một tên mập khoảng hơn 300kg! Mặc dù chỉ có 2 người nhưng có thể đánh thắng được hơn 30 tên hộ vệ của Lâm gia thì ít nhất cả 2 đều là cao thủ Ngưng Nguyên trở lên.

Thấy Lâm Tiêu đi ra thì các hộ vệ của Lâm gia liền vây quanh bảo vệ hắn. Tên trẻ tuổi kia nhìn thấy Lâm Tiêu thì liền lớn tiếng nói:

“Tên kia! Nhìn ngươi có vẻ cũng là người có địa vị trong Lâm gia đấy! Mau gọi Lâm lão gia tử ra đây! Chúng ta có chuyện muốn tìm hắn.”

Lâm Tiêu nghe vậy thì nhướng mày, hắn xuyên qua đám hộ vệ sau đó nói:

“Ta chính là gia chủ của Lâm gia đây! Các ngươi tìm ta có việc gì?”

“Ngươi là Lâm lão gia tử?” thiếu niên trẻ tuổi nói!

“Đúng vậy! Chính là ta!” Lâm Tiêu gật đầu nói!

“Được! Nếu là ngươi thì ta có thứ cho ngươi đây!” thiếu niên nói xong liền ném ra một thứ cho Lâm Tiêu!

Lâm Tiêu đưa tay chụp lấy thì thấy đó là một lá thư. Hắn nhìn lại thì 2 người kia đã biến mất. Hắn hướng về những tên hộ vệ nói:

“Các ngươi dọn dẹp đi!”

Những tên hộ vệ nghe vậy thì bắt đầu đi dọn dẹp. Lâm Tiêu liền mang đi bức thư trở về trong nhà. Khi vào nhà thì hắn liền mở bức thư ra xem.

“Kính gửi phụ thân kính yêu của ta! Ta tên Đào Cảnh Hồng! Là con gái ruột của ngươi! Đừng nghi ngờ lời nói của ta. Ta nghe nói ngươi vừa mới trở về sau khi biến mất 20 năm nên muốn gặp ngươi thử. Nếu ngươi muốn gặp ta thì có thể đến Đào gia ở Thái Bình Lục Địa. Còn nếu ngươi không muốn gặp thì coi như ta chưa nói gì đi!”

Nội dung bức thư vô cùng ngắn gọn. Mặc dù vậy cũng đủ để khiến cho Lâm Tiêu kinh ngạc! Hắn thật không ngờ bản thân sẽ còn một đứa con nữa. Nhưng mà hắn lại nghĩ ra là có con với người nào. Lâm Tiêu không thể nhớ ra nên chỉ có thể chọn cách đi gặp người này mà thôi!

Lâm Tiêu đặt lá thư lên đầu tủ sau đó tiếp tục đi rèn luyện. Sau khi rèn luyện xong thì hắn đi ăn sáng sau đó ngồi đọc báo hoặc xem tv.

Tối đến khi tất cả mọi người về nhà thì thấy Lâm Tiêu đang ngồi trên ghế sô pha. Lâm Tiêu thấy mọi người về rồi thì lên tiếng:

“Như Nguyệt, Thanh Thanh, Lệ Dĩnh, Lệ Mộc! Các con mau đến đây!”

Lâm Như Nguyệt đám người nghe Lâm Tiêu gọi thì không hề mừng rỡ chạy đến mà là liếc nhìn nhau một lúc sau đó cùng đi đến ngồi quanh Lâm Tiêu!

“Papa! Ngài gọi chúng con có chuyện gì hay không?”

Lâm Tiêu liền nghiêm túc nói:

“Các con có biết về chuyện ta còn có một đứa con bên ngoài hay không?”

Đám người nghe vậy thì liền nhìn nhau! Lâm Tiêu đều có thể nhìn thấy trong ánh mắt của mọi người đều là một tia mê mang! Đang lúc hắn định nói bỏ đi thì Hàn Diệp lên tiếng:

“Ca ca! Có lẽ ta biết chút gì đó.”

Lâm Tiêu nghe vậy thì liền nói:

“Hàn Diệp em biết chuyện gì mau nói cho ta!”

“Đây cũng là một chuyện khá lâu về trước rồi. Năm đó khi ca ca rời đi được nửa năm thì mọi người không còn sống ở căn nhà cũ nữa mà là quyết định bỏ hoang nó. Trong một lần ta quay lại căn nhà đó để xem có bán được không. Lúc đó ta liền nghe được một tin tức nói khoảng thời gian đó có một người bồng con đến trước cửa nhà chúng ta. Nàng đến được một tháng thì liền biến mất. Ta lúc đó cũng không để ý đến chuyện này lắm. Nhưng bây giờ nghe ca ca nhắc đến thì có lẽ người phụ nữ bồng con lúc đó là vợ con của ca ca!” Hàn Diệp nói!

Lâm Tiêu nghe vậy thì liền suy tư, Lâm Thanh Thanh bên cạnh thấy Lâm Tiêu suy tư thì liền hỏi:

“Papa! Vì sao ngươi lại hỏi chuyện này?”

Lâm Tiêu nghe Lâm Thanh Thanh hỏi thì liên đứng lên đi lấy bức thư và đưa cho nàng. Lâm Thanh Thanh thấy Lâm Tiêu đưa đến một bức thư thì liền nhận lấy và bắt đầu đọc. Những người khác cũng đi đến cùng đọc một lá thư.

Đợi mọi người đã đọc xong rồi thì Lâm Tiêu lên tiếng nói:

“Các con nghỉ sao?”

Mọi người nghe Lâm Tiêu nói thì liền im lặng. Một lúc sau Lâm Như Nguyệt lên tiếng:

“Papa! Như Papa cũng đã biết chuyện một nơi vô cùng hỗn loạn như Thái Bình Lục Địa bị người thống nhất a!”

“Chuyện này ta có biết! Người thống nhất là Đào gia!” Lâm Tiêu gật đầu nói!

“Vậy Papa có biết Thái Bình Lục Địa bị thống nhất trong bao nhiêu lâu không?” Lâm Như Nguyệt hỏi!

“Bao lâu?” Lâm Tiêu nói!

“Chỉ trong vòng 5 năm! Trong vòng 5 năm thì nơi hỗn loạn nhất thế giới là Thái Bình Lục Địa liền bị thống nhất. Hơn nữa còn bị duy nhất một người thống nhất!” Lâm Như Nguyệt nói!

Lâm Tiêu nghe vậy thì liền nhướng mày. Hắn đã ẩn ẩn đoán được điều gì. Lúc này Lâm Như Nguyệt liền nói tiếp:

“Người thống nhất Thái Bình Lục Địa chính là gia chủ hiện nay của Đào gia. Nghe nói hắn có tu vi vô cùng kinh khủng. Có thể dùng sức của một người mà bình định Thái Bình Lục Địa. Thậm chí một số đại gia tộc tu tiên cũng cuối đầu xuống trước người đó và gia nhập trở thành chi nhánh của Đào gia. Sau khi gia chủ của Đào gia thống nhất Thái Bình Lục Địa thì liền chiêu thu các thiên tài. Nhờ đó mà chỉ trong 5 năm Đào gia liền thống nhất Thái Bình Lục Địa và trở thành một trong Ngũ Đại Tu Tiên Tộc. Và gia chủ của Đào gia được mọi người biết đến là một nữ cường nhân! Tên của nàng là....Đào Cảnh Hồng!”

Lâm Tiêu yên lặng lắng nghe Lâm Như Nguyệt nói từ đầu đến cuối. Khi Lâm Như Nguyệt đứt lời thì hắn liền trầm mặt. Một lúc sau hắn liền thở dài nói:

“Haiz! Chuyến này ta đành phải đi đến Đào gia rồi!”

“Không được Papa! Mặc dù không xác định người trong bức thư có phải là gia chủ của Đào gia hay không nhưng một mình Papa đi vào địa bàn của người khác thì rất nguy hiểm.” Lâm Như Nguyệt nói!

“Chuyến này ta nhất định phải đi! Dù sao huyết mạch của Lâm gia thì không thể lưu lạc ở ngoài được!” Lâm Tiêu lắc đầu nói!

“Nếu như vậy thì để con đi với Papa!” Lâm Thanh Thanh đứng lên nói!

“Con cũng muốn đi!” Lâm Như Nguyệt cũng đứng lên nói!

“Chúng con cũng muốn đi!” Lâm Lệ Dĩnh và Lâm Lệ Mộc đồng thanh nói!

Lâm Tiêu nghe vậy thì liền suy nghĩ. Một lúc sau hắn nói:

“Như Nguyệt và Thanh Thanh còn phải làm việc. Cứ để Lệ Dĩnh và Lệ Mộc đi với ta là được rồi.”

Lâm Như Nguyệt mấy người nghe Lâm Tiêu nói thì không phản ứng nữa.

“Được rồi! Bây giờ đi ăn cơm thôi!” Lâm Tiêu đi về phía phòng bếp nói!

...............................................................................................

ps: mọi người chắc đoán được là ai rồi nhỉ!