Cực Hạn Triền Miên

Chương 38




Trong lúc mơ hồ, Thẩm Định Trạch đã mơ một giấc mơ rất kì lạ.

Anh mơ thấy bản thân năm 18 tuổi, anh không ngồi trong lớp làm một học sinh bình thường, hoặc là lên lớp vừa chơi điện thoại vừa đề phòng bị thầy cô phát hiện, hoặc là nghiêm túc nghe giảng để chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới như những người khác, anh cũng không tiếp thu sự dạy dỗ của các thầy cô có năng lực và đầy kinh nghiệm.

Thẩm Định Trạch trong giấc mơ, anh cô độc một mình, vác theo hành lý, mặc trang phục đơn giản lẫn trong biển người. Anh ngồi lên chiếc ô tô sơ sài nhất, xe vừa khởi động là có thể ngửi thấy một mùi hôi thối, những tấm sắt trên thân xe va vào nhau cả đoạn đường, dường như có thể bung ra bất cứ lúc nào. Anh đi trên chiếc xe lửa với những chỗ ngồi cũ nát, ngửi cái thứ không khí có đủ loại mùi hương hỗn tạp, thỉnh thoảng trên xe lửa rất đông người, nhưng đôi khi trên xe lửa chỉ có lác đác một vài người.

Anh cứ đơn giản như vậy mà đi khắp thiên sơn vạn thủy, nhưng mỗi lần đến một nơi, anh gần như sẽ ăn hết tất cả cháo rau ở nơi đó, có lúc là một đồng một bát, có lúc là hai tệ một bát thêm rau ăn kèm. Anh cứ một mực đi như vậy, lặp đi lặp lại những việc giống nhau, ngồi xe, đến trạm thì xuống xe, chọn một quán cháo nhỏ, tựa như hành động này sẽ mãi mãi không bao giờ ngừng.

Anh cảm thấy đó chính là việc duy nhất bản thân anh có thể làm, anh luôn tìm kiếm bát cháo khiến anh dừng lại, anh mãi vẫn không tìm được, nên anh sẽ liên tục tìm kiếm không ngừng, có lẽ đó chính là cả đời của anh.

Cho đến một ngày, anh gặp được một đạo sĩ mặc trang phục Đạo giáo, ông ấy gọi anh lại, “Chàng trai trẻ, cậu đang tìm thứ gì đấy?”

“Tôi đang tìm một bát cháo, tôi muốn tìm lại mùi vị mà tôi mong muốn.” Anh đã nói như vậy.

Đạo sĩ nghe xong lời này, vuốt vuốt chòm râu của mình, “Vậy mùi vị cậu mong muốn là mùi vị thế nào?”

Đột nhiên Thẩm Định Trạch ngơ ngác, đúng rồi, rốt cuộc mùi vị anh mong muốn là mùi vị thế nào đây?

Đạo sĩ bật cười, “Chàng trai trẻ, cậu tìm như vậy thì mãi mãi cũng không tìm ra được mùi vị mà cậu mong muốn đâu, cậu về đi, đừng lãng phí thời gian nữa.”

“Tại sao? Tại sao tôi sẽ mãi mãi không tìm ra được?”

Vị đạo sĩ kia khẽ thở dài một hơi, “Bởi vì thứ cậu mong muốn không phải là cháo, mà là người có thể nấu cháo cho cậu.”

Thứ cậu mong muốn từ trước tới nay không phải là cháo, cho nên cháo có ngon hơn nữa cũng không có cách nào lấy được sự yêu thích của cậu, thứ cậu muốn chỉ là người ấy mà thôi, chỉ muốn người ấy ở bên, bất luận cô ấy nấu ra mùi vị gì, cậu đều sẽ xem như báu vật.

Dần dần, vị đạo sĩ kia đã biến mất, còn Thẩm Định Trạch ngồi bên cạnh đạo sĩ cũng biến mất, mọi thứ xung quanh hoàn toàn mất hết, tất cả giống như hình ảnh được tạo thành từ sương mù, bị một cơn gió thổi qua, toàn bộ đều tan đi sạch sẽ.

Cảnh cuối cùng trong giấc mơ là bản thân anh, anh mặc một bộ đồ đen, ngồi trên ban công trong chính căn phòng của anh ở tầng 9 tòa nhà Trường Sinh, cô độc ngồi trên sàn, không đèn không ánh sáng, cả thế giới dường như chỉ có một mình anh, mà bản thân anh bị nhấn chìm trong bóng tối vô biên vô tận, cuối cùng ngay cả đường nét dáng hình cũng không còn tồn tại.

___ 

Thẩm Định Trạch tỉnh lại, gương mặt thư thái, anh không bật đèn, vén chăn lên, ngồi dậy lấy thuốc lá trên đầu giường châm một điếu, bỏ vào miệng hít thật sâu. Anh đang làm cái gì vậy, một việc ấu trĩ thế kia mà anh lại còn cảm thấy tiếc nuối, người ấy nói cho anh cách nấu cháo, nhưng không tự tay nấu cho anh ăn, nếu anh từng nếm thử mùi vị đó rồi, có phải sẽ không hoài niệm như vậy không?

Một bát cháo rau mà thôi, nhưng anh lại mãi tâm niệm không quên.

Nhắm mắt lại, người đó lại nhảy ra, tựa như cô ấy chưa từng rời xa anh, mà dùng một phương thức khác lặng lẽ ở bên anh, cho nên anh không còn cô độc nữa, cũng không còn cảm thấy cuộc sống này đơn điệu, nhàm chán nữa.

Sau ngày hôm đó, vùng đất phía sau tiệm sách đã trở thành căn cứ bí mật của họ. Lúc nào bọn họ cũng đi thẳng xuống dọc theo con đường nhỏ kia, đi đến một nơi không xa sẽ có một dòng sông không lớn không nhỏ, nước sông chảy rất êm, luôn có người câu cá ở đó.

Bọn họ đứng một bên xem người ta câu cá, lần nào Mạnh Tiêu Tiêu cũng xem không được bao lâu là lại chạy đi bắt bướm, sau khi bắt được, cô ngắm một hồi rồi sẽ thả bướm đi, cô luôn không nỡ làm hại chúng.

Cô luôn nói cô rất thích bướm, biết bay, còn có vẻ ngoài rất xinh đẹp.

Cô ngắm bướm, còn anh thì ngắm cô, anh cảm thấy cô cũng rất giống bươm bướm, nhưng anh hi vọng cô sẽ không biết bay.

___ 

Mạnh Nhược Dư thức dậy, trong không khí có mùi thuốc lá nhàn nhạt, mùi hương đang dần nồng hơn, cô mở mắt, xung quanh là một mảnh đen kịt. Cô trở mình, nhìn thấy một đốm đỏ sáng chói trong bóng tối, sau đó là hình dáng màu đen càng rõ nét hơn giữa màn đêm, “Nếu tim tôi không khỏe thì chắc chắn sẽ bị anh dọa chết.”

“Vậy nhất định là tim cô rất khỏe.” Thẩm Định Trạch không nhìn cô, không thèm để ý mà tiếp tục hút thuốc.

Mạnh Nhược Dư nhìn anh hồi lâu, nhớ tới những lời Tần Yên từng nói, anh hiếm khi hút thuốc, mỗi lần hút thuốc thì nhất định là lúc anh rất đau khổ. Cô ngồi dậy trên giường, ngồi bên cạnh anh, duỗi tay đoạt lấy điếu thuốc trong tay anh, “Tối rồi đừng hút thuốc, hại tim hại phổi.”

Thẩm Định Trạch buồn bực hừ một tiếng, tựa như đang cười, “Có lẽ phải gây hại một chút mới cảm thấy dễ chịu, hành động này của cô là đang phạm tội.”

Cô xuống giường, dập tắt điếu thuốc rồi mới trở lại giường, “Có lẽ là tôi thích phạm tội.”

Tư thế ngồi của Thẩm Định Trạch không thay đổi, vẫn một chân co, một chân duỗi, tay đặt tùy ý, giống như một bức ảnh đẹp đẽ. Cô ngồi lên eo anh, vùi mặt vào lồng ngực của anh, “Bởi vì đêm nay tôi từ chối anh nên anh không ngủ được à?”

Thẩm Định Trạch vuốt mái tóc của cô, mắt híp lại, “Tôi giống loại người ham mê sắc dục à?”

“Không giống.” Cô dừng một chút, ngẩng đầu lên, “Nhưng mà nếu không như vậy thì tại sao anh không ngủ được?”

Cô hôn lên cằm anh như chuồn chuồn đạp nước, rồi lại hôn nhẹ lên khóe môi anh, anh không cự tuyệt, cũng không phối hợp, tay vẫn vuốt tóc cô. Lúc tay cô cởi áo ngủ của anh ra, đột nhiên tay anh dùng sức kéo tóc cô, khiến cô không thể tiếp tục nữa.

Cô ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh.

Thẩm Định Trạch cuộn tóc cô trong tay, bọn họ duy trì tư thế này một lúc lâu, sau đó anh mới thả tóc cô ra, hai tay nâng mặt cô lên, tựa như đang ngắm nghía cô.

“Thế này anh không nhìn rõ được đâu, ít nhất cũng phải bật đèn lên.” Cô tốt bụng nhắc nhở anh.

“Bật đèn chỉ có thể thấy rõ vẻ ngoài của một người, hơn nữa còn sẽ bị biểu cảm mà người đó thể hiện ra làm quấy nhiễu.”

“Vậy anh nhìn ra điều gì rồi?”

Thẩm Định Trạch buông hai tay của mình ra, “Tâm trạng bây giờ của cô không tốt, còn có chút bi thương.”

“Đúng đó, đêm tối luôn khiến con người ta vô cùng yếu đuối, dễ thương nhớ tình xưa.” Cô sờ mặt anh, “Nếu không ngủ được, vậy làm chút chuyện giúp ta đi vào giấc ngủ đi.”

“Cô nhiệt tình như vậy khiến tôi bỗng không muốn thỏa mãn cô, làm sao đây?” Thẩm Định Trạch vỗ vỗ mặt cô.

Mạnh Nhược Dư bật cười, “Được rồi, tôi chỉ muốn biết anh nói anh có một vật bất ly thân, tôi muốn biết liệu có phải ngay lúc này nó cũng sẽ không rời khỏi anh không.”

“Cô có thể thử xem.” Giọng điệu của Thẩm Định Trạch không thay đổi, nhưng chính vì vậy lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm một cách vô cớ.

“Chẳng thèm. Tôi chỉ lo lắng cho anh thôi, ngộ nhỡ có người nhân lúc anh ở thời điểm này mà làm hại anh thì sao, tuy so nắm đấm thì người khác đánh không lại anh, nhưng tốc độ cầm súng thì luôn nhanh hơn nắm đấm của anh nhiều.”

“Người đó chính là cô?” Thẩm Định Trạch lại bắt đầu chơi đùa tóc cô.

Mạnh Nhược Dư cười, “Hóa ra chỉ có mình tôi mới có thể khiến anh rơi vào những lúc thế này, cảm ơn anh đã công nhận sức quyến rũ của tôi.”

Thẩm Định Trạch cười khẩy một tiếng mỉa mai, “Cô không cần thăm dò, người vào được tầng lầu này, nếu không cần quét dấu vân tay thì đều sẽ bị quét cơ thể, không thể mang theo bất kì vũ khí nào, ồ, cô là ngoại lệ.”

Đôi mắt Mạnh Nhược Dư khẽ chớp trong bóng tối, cười có phần tự giễu, về chuyện này, chắc chắn người bên cạnh Thẩm Định Trạch đều biết rõ, vừa rồi cô còn nghĩ, nếu người đó có thể đưa giấy vào, vậy có thể đưa súng vào không? Như thế sẽ dễ dàng cho cô giết người này hơn, ít nhất là dễ hơn nhiều so với mấy cái được gọi là ám sát kia.

“Người ta nào có thăm dò, rõ ràng là đang lo lắng cho sự an toàn của anh mà, sao có thể nghĩ người ta như vậy chứ?”

Lần này, giọng điệu chế giễu của Thẩm Định Trạch cũng không thèm che giấu nửa phần, “Cô phải tự tin với sức quyến rũ của mình một chút, chỉ cần cô không có quyết tâm muốn giết tôi, người khác sẽ không có cơ hội.”

“Sao tôi có thể làm chuyện đó được?” Cô vùi vào lòng anh, “Tôi từng nói rồi mà, tôi yêu anh, sao tôi có thể làm chuyện đó với người mình yêu được.”

Thẩm Định Trạch híp mắt, thật lâu sau cũng không nói lời nào, chỉ có ngón tay là không ngừng gõ lên lưng cô, giống như cô là một cây đàn dương cầm, anh đang nhấn từng phím đàn chơi những nốt vui tai. Mạnh Nhược Dư cảm thấy ngón tay anh dường như đang gõ lên trái tim cô, mỗi một cái gõ xuống đều khiến cô hãi hùng khiếp vía, cùng với bầu không khí yên tĩnh trong phòng, lồng ngực bắt đầu nghẹt thở.

Anh nâng mặt cô lên bằng ngón tay đã gõ lên người cô, “Cũng từng nói những lời này với Chu Thành Bân rồi? Kết cục của anh ta tôi sẽ khắc ghi trong lòng.”

“Thẩm Định Trạch, anh thế này là đang ghen hả?”

“Cô cảm thấy sao?”

Mạnh Nhược Dư cười khanh khách, “Hai người không giống nhau, anh biết mà, thân thể của tôi chỉ dành cho anh thôi.”

“Có nghĩa là tim dành cho người khác, còn thân thể thì cho tôi?”

Cô dùng ngón tay che miệng anh lại, “Không phải, là thân thể và trái tim đều dành cho anh. Xem ra anh vẫn cần một trận giao lưu thân thể, trước kia anh sẽ không có hứng thú hơn nửa đêm còn nói chuyện với tôi như vậy.”

Cô dùng bàn tay còn lại luồn vào vị trí dưới eo anh, sờ đến nơi cấm kị ấy của anh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3, cảm nhận được nó đang từ từ ngẩng đầu, bắt đầu trở nên cứng rắn. Anh không nhúc nhích, thậm chí tần số hô hấp cũng không hề thay đổi, cho dù anh đã dần độn9 tình. Cuối cùng cô cũng buông xuống ngón tay đang che miệng anh, kéo một bàn tay của anh trượt đến vị trí thầm kín của mình, mượn tay anh cọ xát, vân vê.

Từ đầu đến cuối, Thẩm Định Trạch vẫn luôn nhìn cô, không từ chối, nhưng cũng không chủ động.

Khi gương mặt cô bắt đầu nóng dần lên, cảm nhận được sự nóng bỏng của anh và sự ẩm ướt của mình, rốt cuộc cũng định tiến hành cuộc giao lưu sâu sắc giữa đôi bên. Nhưng giọng nói của Thẩm Định Trạch lại vang lên không hợp thời điểm, “Hình như cô rất có kinh nghiệm.”

Giọng nói của cô hơi có chút vội vàng, “Xem AV, kiểu tôi làm được gọi là series kĩ nữ.”

Thẩm Định Trạch bật cười, “Xem ra còn cố gắng học tập.”

“Vì đối tượng là anh mà, nên buộc phải cố gắng thôi.”

Mạnh Nhược Dư ngồi trên người anh, cuối cùng cũng khiến bộ phận kia của anh tiến vào cơ thể cô, cái kiểu quần áo nửa cởi này mang đến kh0ái cảm càng mãnh liệt hơn so với cả người [email protected] trụi, là cảm giác thỏa mãn trong lòng. Cô nhấp nhô trên người anh, giường cũng lắc lư theo động tác của cô, cuối cùng Thẩm Định Trạch cũng không để cô một mình ra sức nữa, mạnh mẽ đưa đẩy mông hướng lên trên, đẩy lên hạ xuống hợp lại một chỗ, cảm giác k!ch thích vô biên vô tận kia thăng hoa đến cực hạn, khiến cho cô không nhịn được phải hét lên.

Thẩm Định Trạch ôm chặt lấy cô, ánh mắt vừa lý trí vừa kiên định, “Tôi là ai?”

“Thẩm Định Trạch…”

Trong đôi mắt của Thẩm Định Trạch có tia lạnh lẽo yếu ớt, “Rốt cuộc tôi là ai?”

Anh cố ý làm chậm lại, tựa như giày vò cô, còn nắm eo cô, khiến cô cũng không có cách nào tiếp tục động tác.

“Thiếu gia?” Giọng của cô run rẩy, rời rạc.

Lần này, anh chẳng những dừng động tác mà cơ thể còn lùi về phía sau, muốn rút ra khỏi người cô. Cô nhận ra được ý định của anh, cơ thể đuổi theo anh, không cho anh làm như vậy, nhưng hai tay anh kìm giữ cơ thể cô, giọng nói mê hoặc không thôi, “Rốt cuộc tôi là ai, cô suy nghĩ cho kĩ rồi hãy nói…”

“Anh đối xử với tôi như vậy sao?”

“Đối xử với cô rất tốt mà, ngoan, nói thử xem, rốt cuộc tôi là ai…”

“Thẩm Định…Trạch thiếu gia? Hay hay là… Thẩm tam thiếu?”

Thẩm Định Trạch hừ lạnh một tiếng, cười vô cùng hung ác.

Mạnh Nhược Dư chỉ cảm thấy bản thân đang ở trong một thế giới bồng bềnh, đầu óc cực kì mơ hồ, “Anh hi vọng tôi… gọi anh là gì?”

Thẩm Định Trạch khẽ cười, để cô nằm thẳng trên giường, anh quỳ bên người cô, ngón tay vuốt v3 nơi ẩm ướt của cô, anh làm nhẹ nhàng, cứ như vậy mà không vào, cố ý giống như một kẻ đi hành hạ người khác.

Anh nói, “Kỷ Thừa Ca, gọi tôi là Kỷ Thừa Ca.”

Khoảnh khắc nói ra lời này, anh cảm thấy bản thân quả thật đã điên rồi.



Tác giả có lời muốn nói: Nam chính sống quá khôn ngoan nên mới khổ nhiều…