Hào môn 17: Anh hai bày trò ** tới tấp trước mặt anh ba, bức rên rỉ ra tiếng, tình nguyện thâm hầu khẩu giao cho anh ba, buổi tối bị anh cả cưỡng gian.
Hôm đấy ngoại trừ thời gian ăn cơm thì Cố Niệm dường như cả ngày đều treo trên người Cố Nhược Trần, bị hắn khóa cửa lại mà xỏ xuyên quên cả giờ giấc, cơm ăn cũng là do nhân viên khách sạn mang đến tận cửa. Đến lúc Cố Vân Vân lo lắng, hỏi thăm hắn tại sao ở mãi trong phòng không xuống dưới lầu, hắn chỉ nói rằng Cố Niệm trong người không khỏe, hắn ở trong phòng chăm sóc cậu.
Cố Vân Vân tin hay không tin Cố Niệm không biết, nhưng cậu biết Cố Hoài Thư ăn cú lừa này tức đến hộc máu rồi, cửa phòng bị anh gõ mãi không dứt, cứ ở bên ngoài rống cổ lên chửi Cố Nhược Trần có giỏi thì cút ra đây.
"A, Niệm Niệm, em hút giỏi quá, em yêu anh tới mức này sao? Lỗ nhỏ của em cắn anh mãi không chịu nhả ra a....." Cố Nhược Trần không những không cút còn cố ý rên rỉ thật lớn lời lẽ thô tục cho người ngoài cửa nghe, chọc Cố Hoài Thư tức thiếu điều đầu bốc khói.
Cố Hoài Thư ở bên ngoài đá cửa "ầm ầm", Cố Nhược Trần ở bên trong thì đem dương v*t khổng lồ, sưng vù đút tới tấp vào chiếc lỗ siêu nhỏ siêu chặt kia của Cố Niệm, hắn chơi *** nhỏ đến nghiện, mỗi lần dừng lại cũng chỉ vài giây sau đó thay đổi một tư thế khác tiếp tục làm.
Ngày hôm sau Cố Niệm thức dậy eo đau chân mỏi, toàn thân cạn kiệt sức lực như vừa bị xe tải nghiền qua, trong đầu cậu một chút cũng không muốn đi mở cửa, nhưng cậu không thể nằm lì mãi được, cậu không muốn đổ thêm dầu vào lửa giận của Cố Hoài Thư. Cố Niệm suy nghĩ một hồi thì dùng 88.88 tích phân đổi một cái "hồi phục thể lực", lồm cồm bò dậy.
Vào phòng vệ sinh rửa mặt sạch sẽ, thay một bộ quần áo mới, Cố Niệm thấp thỏm đi đến cửa phòng, cửa vừa "cạch" một tiếng thì đã xuất hiện một bóng người, người nọ phóng đến nhanh như chớp, đầy phẫn hận mà vùi cả người cậu vào lồng ngực mình, quầng thâm tím dưới đáy mắt anh hết sức rõ ràng, tơ máu đỏ tươi che lấp hoàn toàn thần sắc đa tình, phong lưu của mọi ngày.
"Cố Niệm! Em có biết tối qua anh ở bên ngoài nghe em gọi giường suốt đêm không?" Cố Hoài Thư vừa tức vừa hận, anh nắm chặt cổ tay Cố Niệm kéo cậu đến giường lớn.
Thế Cố Nhược Trần một đêm bảy lần là lỗi của cậu sao? Hôm qua cậu bị chơi thiếu điều chết luôn ở trên giường, vừa gật gù ngủ thì đã bị chim lớn thiên phú dị bẩm của ai kia thọc đến tỉnh lại, cậu cũng là bên bị hại có, được, không?
"Hoài Thư, anh đừng giận nữa..... Tối qua đều do anh hai khăng khăng không buông em ra, em không làm gì được, bên dưới của em đều bị anh ấy làm đến sưng lên...." Cố Niệm nhón chân lên, tay xoa xoa đỉnh đầu Cố Hoài Thư, vuốt tóc anh như thể vuốt lông một chú mèo lông vàng to xác, "Em biết anh sẽ không nỡ làm em đau thêm đâu, có đúng không anh?"
Khói đen mịt mù tỏa quanh người Cố Hoài Thư lập tức không còn tâm hơi, anh đem mọi phẫn nộ dời hết lên đầu cái tên Cố Nhược Trần đao đâm ngàn nhát không đủ tội kia.
Anh bế Cố Niệm đi đến giữa phòng, cẩn thận đặt cậu lên mép giường, không chút do dự cởi quần cậu xuống, lòng bàn tay rộng lớn, rắn chắc dịu dàng sờ lên chiếc miệng nhỏ sưng tấy nọ, "Còn đau lắm không? Có cần anh về phòng lấy ít thuốc đến bôi cho em không?"
Cố Hoài Thư đi chơi không hay mang theo đồ lặt vặt, mang theo thuốc lại càng không, nhưng bởi vì lần đi chơi này có Cố Niệm nên anh mang theo chút thuốc để phòng hờ.
"Em không bôi thuốc đâu." Lỗ nhỏ bị phơi bày trong không khí, ngón tay có vết chai mỏng cứ đặt trên miệng bướm vuốt tới vuốt lui. Cố Niệm sợ Cố Hoài Thư vuốt thêm một hồi thì bướm nhỏ sẽ chảy ra dịch nhầy, cậu nhanh chóng cầm lấy cổ tay để ngăn anh lại, hết sức mau lẹ mặc quần áo vào.
Đối diện hai mắt đỏ bừng của Cố Hoài Thư ánh mắt Cố Niệm chợt trở nên phức tạp, cậu hạ mi xuống che dấu suy nghĩ trong đầu. Mấy giây sau cậu làm như không có chuyện gì xảy ra, lần nữa ngẩng đầu nhìn anh, "Anh thức trắng đêm rồi, anh cứ ngủ ở chỗ em một giấc đi, em không đi đâu hết, em ở đây ngủ với anh."
"Niệm Niệm, em tốt với anh quá." Giọng Cố Hoài Thư nghẹn ngào, âm thanh thô ráp như giấy nhám, anh lúc này y hệt một chú chó hết lòng với chủ, chờ chủ suốt một đêm rốt cuộc cũng gặp được.
Anh kéo bàn tay trắng nõn, tinh tế của Cố Niệm xuống dưới háng, ấn tay cậu vào đũng quần mình, "Niệm Niệm, Hoài Thư nhỏ nó cứng từ tối qua đến giờ, em giúp anh xoa xoa nó một chút có được không?"
Cố Hoài Thư vốn chỉ muốn Cố Niệm dùng tay giúp mình, không ngờ Cố Niệm lại đẩy ngã anh lên giường. Kế đến cậu cúi người xuống, nhanh chóng nuốt *** bự xanh tím của Cố Hoài Thư vào miệng.
Cố Hoài Thư không nghĩ đến Cố Niệm lại tự nguyện dùng miệng để giúp mình, trong lòng anh kinh sợ không thôi. Anh sung sướng như muốn bay lên trời, nhưng nhìn người yêu đang vùi đầu vào nơi kia để khẩu giao thì anh lại thấy không nỡ.
Anh ngồi dậy muốn đẩy Cố Niệm ra, Cố Niệm lại nhìn anh rồi lắc lắc đầu, sau đó cậu tiếp tục cúi xuống, dùng đầu lưỡi liếm dọc một đường từ gân xanh của con *** khủng bố rắn chắc, liếm dài đến hai viên trứng dái. Mạch máu cả người Cố Hoài Thư nở to lên, thân nhiệt trở nên nóng bỏng như dung nham.
Nếu trước đây Cố Niệm khẩu giao cho Cố Hạo Cẩm là do bị bắt buộc thì hiện tại cậu khẩu giao cho Cố Hoài Thư hoàn là do cam tâm tình nguyện, thậm chí còn là thâm hầu khẩu giao.
Sau khi Cố Hoài Thư bắn xong, anh ôm Cố Niệm nằm lên giường, hai người ngủ một giấc đến hết buổi sáng.
Lúc Cố Hoài Thư cùng Cố Niệm đi xuống lầu đã là giữa trưa, Cố Nhược Trần thấy hai người thì cười như không cười mà liếc xéo Cố Hoài Thư một cái, giống như quên béng người tối hôm qua chơi Cố Niệm hết hiệp này lại đến hiệp khác, ăn sạch sẽ không chừa tý xương là người nào.
Cố Vân Vân tản bộ ngoài bờ biển với Cố Hạo Cẩm cả buổi sáng, lúc này hai người đang ngồi ở một bên nhỏ giọng nói chuyện chờ Cố Niệm cùng Cố Hoài Thư dùng bữa sáng. Đã 2 giờ chiều nhưng phục vụ ở biệt thự này đặc biệt chu đáo, dù có ăn sáng vào buổi tối thì nhân viên vẫn niềm nở, ân cần xuống bếp, huống chi bây giờ mới 2 giờ chiều.
"Anh cả, dù gì hiện tại trời cũng không nắng lắm, hay hôm nay chúng ta đi leo núi Ba Hội đi anh?" Hôm nay Cố Vân Vân mặc một bộ đồ thể thao màu xanh nhạt phối cùng áo khoác lửng, cổ áo khoét sâu hình chữ U khoe khoang bộ ngực đẫy đà.
"Được." Cố Hảo Cẩm không có dị nghị, y thong thả đặt ly trà xuống, như có như không liếc nhìn Cố Niệm một cái.
Cố Vân Vân tâm cơ sâu xa mặc một chiếc quần đùi chạy bộ, cô cùng Cố Hạo Cẩm sóng vai đi đến núi Ba Hội, chân dài từng bước lắc qua lắc lại.
Một ánh mắt Cố Niệm cũng lười cho nữ chủ, nhưng thật ra cậu có muốn cho nữ chủ 0,01 một ánh mắt cũng cho không được, Cố Hoài Thư cùng Cố Nhược Trần một đi trước một đi sau kẹp cậu vào trong, nghiêm trọng như đang hộ tống tội phạm nguy hiểm, lơ đãng một chút là cậu sẽ tẩu thoát.
Suốt đường đi lúm đồng tiền của Cố Vân Vân vẫn nở rộ như hoa, cô tựa có trăm ngàn đề tài để trao đổi cùng Cố Hạo Cẩm, có nói bao lâu cũng không hết, Cố Hạo Cẩm đi một bên nghiêm túc lắng nghe, đôi lúc đáp lại cô một hai câu.
Ba người Cố Niệm đi sau nghe cuộc hội thoại mãi không hồi kết, không chút bổ tai béo óc nào của ai đó, trong lòng Cố Niệm chỉ biết lặng lẽ ôm lấy Cố Hạo Cẩm tỏ vẻ đồng tình, vì sao lỗ tai của hảo hán Hạo Cẩm đây vẫn còn nguyên vẹn mà chưa mọc kén nhỉ?
Trên đường đi Cố Vân Vân bỗng hóa thân thành một vị đại sứ thân thiện, gặp người trước thì nói nói, gặp người sau thì cười cười, già trẻ lớn bé, hay thậm chí một cậu vàng chạy ngang qua cô cũng không tha. Ngẫu nhiên gặp một đứa nhỏ vấp chân té ngã cô cũng giữ trọn vẹn nụ cười ấm áp, người đẹp tâm đẹp mà đi đến đỡ đứa bé ngã trên mặt đất dậy.
Xin lỗi nhưng mà mấy hành động người đẹp, tâm lành, chăm làm việc thiện, mưa xuân cấp nước đất hạn này làm cậu đột nhiên có chút buồn nôn thì làm sao bây giờ?
Diễn kịch một chút thì vui, diễn kịch nhiều chút thì thành lố lăng rồi!
"Niệm Niệm, em lại suy nghĩ chuyện gì vậy? Mấy ngày nay anh thấy em cứ thất thần mãi." Cố Nhược Trận thấy xung quanh vắng vẻ, giữa ban ngày ban mặt trộm nắm lấy bàn tay Cố Niệm.
Hành động "lớn gan lớn mật" của Cố Nhược Trần dọa tim Cố Niệm suýt tý rớt ra ngoài, cậu vội vàng hất tay hắn ra. Nhìn xung quanh thấy không có ai khác ngoài Cố gia mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Niệm bị Cố Nhược Trần lay người kéo về hiện thực, ngẩng đầu liền thấy hoa anh đào sáng bừng một góc trời, màu hồng nhạt như hòa tan, hóa thành một thể cùng cảnh vật hùng vĩ của trời đất, trời xanh mây trắng, gió nhè nhẹ lướt qua, hoa rơi hoa rớt xuống mặt cậu, vài cánh đáp xuống bả vai của Cố Nhược Trần.
"Anh, anh làm cái gì vậy, ưm...." Cố Niệm đang đắm chìm trong cảnh vật đẹp tựa tranh vẽ trước mắt lại bị Cố Nhược Trần kéo về phía sau, ôm chặt lấy eo cậu.
Tay phải của Cố Nhược Trần vuốt ve sườn mặt Cố Niệm, một giây sau hắn liền "chụt" một phát lên môi cậu. Tay hắn chế trụ cằm nhỏ, mau lẹ giáng xuống một cái hôn mang theo nồng đậm xâm lược, đầu lưỡi chen vào trong cạy khớp răng ra, sống chết dây dưa, liếm mút đầu lưỡi của Cố Niệm, đẩy nước bọt từ trong miệng mình vào miệng cậu.
Cố Niệm bị hôn lâu đến nổi hít thở không thông, cánh anh đào rơi trên chóp mũi bị Cố Nhược Trần dùng môi đón lấy, hàm răng hắn cắn giữ cánh hoa rồi lại lần nữa cùng Cố Niệm trao đổi một cái hôn sâu. Hương thơm của hoa anh đào lan tràn khắp khoang miệng, ngọt ngọt, mát lạnh, hương rất nhẹ nhưng một đời khó mà quên.
Cố Niệm chịu không nổi nữa nên nhấc đầu gối lên húc húc mấy cái vào bụng Cố Nhược Trần, lúc này hắn mới chịu để cậu thoát thân.
Cố Hoài Thư biến mất có mấy phút đi mua nước khoáng, vừa về tới thì cặp môi bị hôn đến sưng tấy của Cố Niệm liền chào đón anh. Anh tức tối ném thẳng mấy chai nước khoáng lên người Cố Nhược Trần.
Cố Nhược Trần thật sự là quá đê tiện, quá vô liêm sỉ! Chỉ cần anh vắng mặt một hai phút là Cố Niệm liền dính chiêu của hắn!
Anh thật sự hận chính mình mặt không dày bằng Cố Nhược Trần, hận chính mình miệng lưỡi không ngọt bằng hắn, nếu ngày nào đó Cố Niệm bị hắn lừa đi mất thì anh phải làm sao đây?
Cố Hạo Cẩm cùng Cố Vân Vân đi tuốt ở trước cho nên tạm thời không phát hiện trên môi Cố Niệm có gì khác thường.
"Có thể dùng tư thế này chứ? Anh cả?" Cố Vân Vân nhón chân lên, tạo ra một bộ dáng nhẹ ngửi hoa anh đào trên cây, vẻ mặt hết sức say mê.
Cố Hạo Cẩm gật gật đầu với cô sau đó nhanh chóng ấn nút điều khiển màn trập của camera.
Cố Niệm xoa xoa cánh môi có chút rát, ở trong lòng chửi thầm không thôi, mấy lời này của Cố Vân Vân cũng thật gây hiểu lầm.... Người nào không biết có khi còn tưởng cô đang gọi giường, hỏi người kia dùng tư thế nào thì được đâu. Kỳ thật câu hỏi này của cô cũng hoàn toàn là cố ý đi?
Còn có Cố Nhược Trần nữa, hôm nay sao tự dưng lại hôn cậu? Chẳng lẽ lúc Cố Vân Vân đi tiêm máu gà hắn cũng lén đi theo làm hết một liều?
Cố Nhược Trần trước nay rất ít khi hôn cậu vào ban ngày, dù trên giường vào ban đêm số lần cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Hôm nay tự dưng còn nghiền nát cánh hoa đút cho cậu ăn, nghĩ lại thật sự muốn đánh hắn cho mấy phát.
Cố Vân Vân là người đề ra việc leo núi nhưng mới leo được nửa chặn liền than mệt mỏi, không leo nổi nữa, đòi Cố Hạo Cẩm cõng cô trở về. Cố Hạo Cẩm trầm ngâm một lát thì từ chối cô, chỉ đồng ý dìu cô xuống núi. Thế là kế hoạch leo núi tan thành mây khói, riêng Cố Vân Vân thì thu hoạch hơn trăm bức ảnh trong ổ nhớ camera của Cố Hạo Cẩm.
Đám người bọn họ dẹp đường hồi phủ, mạnh ai về phòng người nấy nghỉ người. Cố Niệm nghe nói tối hôm nay còn có một hoạt động nhỏ, cậu nằm trên ghế lười ngoài phòng nhắm mắt dưỡng sức, trong đầu cậu cảm giác được tối nay Cố Vân Vân hẳn lại bày trò gì đó.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, tối hôm nay khu nghỉ dưỡng sẽ có một buổi tiệc rượu gia đình loại nhỏ, Cố Niệm bắt đầu bày trà ra uống với Sơn Sơn, lúc này một người một máy lại hòa hợp hơn hẳn mọi khi, tám chuyện rơm rả, đồng tình cảm thấy buổi tiệc này có việc gì đó kỳ quặc.
Cố Vân Vân hẳn đã trao đổi trước với giám đốc của nơi này, đoàn người của Cố Niệm vừa nhếch mông ngồi xuống thì xung quanh đã xuất hiện bốn cô bồi rượu dung mạo tựa thiên tiên đi đến ngồi bên cạnh.
"Sao ngài còn chưa dùng rượu? Đêm nay Hỏa Hỏa ngồi đây rót rượu cho ngài, ngài thấy có được không nha?" Kế bên Cố Niệm cũng xuất hiện một vị mỹ nhân, người cũng như tên, nhiệt tình như lửa.
Ở thế giới thực, mỗi quán bar thôi Cố Niệm cũng chưa từng ghé qua, nơi nào biết thế giới ngoài kia còn nhiều thứ bạo dạn như vậy, cậu nhảy dựng lên trực tiếp từ chối.
Tình huống của mấy vị anh trai cậu cũng không khác gì mấy, bất quá bọn họ ứng phó rất thành thạo. Cố Hoài Thư đưa mắt ngắm Cố Niệm một cái, sắc mặt không đổi đẩy người đẹp ngồi bên người cậu ra, chiếm chỗ ngồi xuống.
Người đẹp bao vây tứ phía, không gian phòng tiệc dần dần trở nên sôi nổi lên. Cũng không biết hôm nay Cố Hạo Cẩm bị ai chọc cho không vui, uống hết ly này đến ly khác, ly rượu vừa cạn thì mỹ nữ ngồi cạnh cũng rất nhạy bén nhanh chóng rót đầy một ly mới cho y.
Cố Hạo Cẩm cùng Cố Vân Vân câu được câu không mà trò chuyện, sắc môi nhạt hàng ngày của y lúc này đã bị rượu vang nhượm lên chút sắc đỏ, mắt phượng sâu kín ẩn chứa tý men say. Mũi dùi sắc bén hàng ngày bị thu lại, thay vào đó là ít nhu hòa, lơi lỏng.
Nhưng ngàn lần không nghĩ tới chỉ vừa thả lỏng người một chút lại nghênh đón một luồng nhiệt nóng rực đến từ bụng dưới.
Con m* nó, lúc nãy vậy mà có người dám chuốc thuốc kích dục y.
Cố Hạo Cẩm thô bạo kéo cà vạt xuống ném lên mặt đất, cả người y tựa vào ghế sô pha, bắt đầu đếm ngược, chờ đợi con nai ngơ ngác "không cẩn thận" đi tới gõ cửa phòng.
Quả nhiên nằm trong dự đoán của y, người tới cũng thật gấp gáp, chẳng mấy chốc cửa phòng đã bị gõ vang, giọng nói uyển chuyển êm tai truyền đến, "Ngài Cố, ngài để quên ví ở trên bàn nên ta mang đến trả, ngài có thể mở cửa ra không?"
Là giọng nói của cô gái bồi rượu vừa nãy!
Cố Hạo Cẩm lạnh lùng nhếch môi, sát ý tỏa ra quanh người như có thể hóa thành gai nhọn đâm chết người. Y mở cửa phòng ra, sức lực dồn hết vào chân phải, đá tới nữ nhân đứng ở cửa, "Cút ra chỗ khác!".
Nữ bồi rượu không nghĩ tới người này lại cự tuyệt mình, cô khóc đến chật vật, nhìn không ra người ngợm gì chạy nhanh đi.
Có lẽ tiếng động Cố Hạo Cẩm vừa gây ra quá lớn cho nên Cố Vân Vân ở phòng đối diện liền nhanh chân chạy ra, cô có thể cảm nhận rõ ràng Cố Hạo Cẩm rất không ổn, sợ tới mức ôm chặt lấy y mà liên tục hỏi han, "Anh cả, anh bị làm sao vậy? Anh đừng làm em sợ...."
Cố Vân Vân mặc một thân áo ngủ đen mỏng manh, gợi cảm, cặp ngực bên trong khẽ đong đưa, hương sữa tắm thoang thoảng phát ra. Thiếu nữ vừa trắng vừa mềm, thơm tho nhào vào lồng ngực, cộng thêm sự kích thích từ thuốc kích dục đúng là bất kỳ ai cũng khó có thể từ chối nổi.
Nhưng rất tiếc Cố Hạo Cẩm lại khác biệt với người bình thường, y đẩy Cố Vân Vân ra, dùng tay chống vào vách tường để ổn định thân thể, "Anh không có việc gì, em về phòng đi."
Đêm tối đen như một chiếc động sâu không đáy, đi mãi không biết lối thoát ở nơi nào, đêm nay Cố Hạo Cẩm chịu đựng thuốc kích tình hành hạ, y không tin tưởng bất kỳ ai, ngay cả tìm bác sĩ đến hỗ trợ y cũng không tìm.
Cố Hạo Cẩm nằm trong bồn tắm ngâm nước lạnh, dòng nước lạnh lẽo tưởng chừng thấu tận xương, tay phải lên lên xuống xuống xoa nắn dương v*t đang không ngừng chảy ra dịch nhầy.
Nhưng dược hiệu của thuốc này quả thật rất mạnh, cho dù y loát một buổi trời thì *** bự bên dưới vẫn sừng sững đứng nghiêm, cứng bang bang.
"Cố Niệm....." Cố Hạo Cẩm nằm giữa bồn tắm, đầu ngã về phía sau, trong vô thức thốt ra cái tên này.
------Truyện chỉ được đăng tại w*a*t*t*p*a*d @Garen_----
Ánh trăng lạnh lẽo rọi vào phòng rộng, ngoài kia nước nóng trong suối dập dờn từng cơn, ánh nước ánh trăng va vào nhau rồi dừng lại trên người của thiếu niên đang ngủ trên giường lớn.
Đêm nay không phải dây dưa cùng Cố Nhược Trần lẫn Cố Hoài Thư, Cố Niệm thật sự ngủ đến thơm ngọt, khóe miệng lúc ngủ còn chép chép vài cái, không biết trong mơ cậu đang được ăn món ngon gì.
Nhưng khung cảnh hoàng tử ngủ trong phòng này cũng không tồn tại được bao lâu, một người đàn ông mang theo dục vọng đủ sức che trời lấp đất, gấp gáp chạy vội đến trước cửa phòng cậu. Ổ khóa bị chìa khóa tra vào, then cửa bị mở ra, một bóng đen nhanh như chớp lao thẳng về phía giường ngủ.
Y im thin thít đứng ở mép giường chừng ba phút, vật trong quần thật sự nghẹn đến muốn nổ tung, suy nghĩ trong đầu của y không ngừng đối chọi nhau. Năm phút qua đi Cố Hạo Cẩm liền gấp không chờ nổi mà cúi người xuống, mau lẹ xé nát áo ngủ trên người thiếu niên.
"Ưm, đau quá.... Hoài Thư, anh nhẹ nhẹ lại.... A ưm, không phải hôm nay anh đã nói sẽ tha cho em sao?..." Trong lúc mơ ngủ Cố Niệm cảm nhận được có chiếc đầu lông xù xù của ai đó chôn sâu vào giữa hai vú bự của cậu, liều mạng mà liếm mút.
Loại thèm khát này như thể đã ba đời ăn chay, tám đời chưa thấy qua thịt, muốn cắn xé, ngấu nghiến, nuốt toàn bộ thịt vú của cậu vào miệng.
"Đừng ăn tôi, hức hức, ăn tôi không ngon đâu...." Cố Niệm buồn ngủ muốn chết, cậu mơ thấy cậu đang ngủ thì bị một con yêu quái đề lên người, yêu quái cứ loạn xạ bú cắn khắp nơi trên hai chiếc vú lớn của cậu.
Thanh niên cứ cắn một cái bên này lại cắn một cái bên kia không theo bất kỳ một tiết tấu nào, ngón tay trắng nõn thon dài xoa lên miệng *** béo múp, hồng phấn bên dưới, y thọc nhẹ nhàng một lóng tay vào bên trong, sau đó như bị điện giật mà lập tức rút ra.
Cố Hạo Cẩm tựa hồ không biết phải tiến hành từ bước nào mới đúng lẽ, mắt phượng đen nhánh nặng nề nhìn *** nhỏ mấp máy chừng nửa ngày, cuối cùng y quyết định không nhẫn nại nữa, tay đỡ lấy *** bự khủng bố, sưng vù đâm một phát thật sâu vào trong *** nhỏ.
"A......" Bởi vì không được bôi trơn hay chuẩn bị gì trước cho nên Cố Niệm bị ăn đau mà tỉnh, vừa tỉnh lại cậu mới rõ ràng thì ra từ nãy đến giờ mình không hề nằm mơ.
Cố Niệm kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn bất phàm trước mặt, cậu che lại hai chiếc vú đã bị liếm đến lấp lánh ánh nước, lui về sau muốn trốn đi, "Đừng làm nữa..... Em cầu xin anh, xin anh đừng đối xử với em như vậy mà...."