Loan Thục Ninh và những người khác muốn cùng nhau đi ra ngoại ô hóng mát.
Đương nhiên Lý Quân không có hứng thú đi cùng bọn họ, cho nên nói lời tạm biệt.
Rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên bọn họ không quen với sự tồn tại của một người ngoài như Lý Quân, nhưng trong mắt Nam Cung Tuyết lại có chút tiếc nuối.
Xe của Lương Dũng đã đợi sẵn dưới lầu.
Khi mấy cô gái Nam Cung Tuyết đứng trước cửa sổ, nhìn Lý Quân ngồi lên chiếc ô tô có giá trị mấy triệu rời khỏi biệt thự.
Một cô gái bên cạnh không nhịn được nói: "Xem ra Lý Quân này có chút thân phận, có xe đặc biệt đến đón người.”
Nghe nói như thế, trong ánh mắt Nam Cung Tuyết lập tức lộ ra mấy phần vui sướng, vội vàng nói tiếp: "Đương nhiên, anh ấy sông ở biệt thự Tây Tử Đường, có
rất nhiều thuộc hạ mà."
"Thế nhưng so với gia tộc Nam Cung, cho dù là nhà giàu nhất Sở Châu thì vẫn không đáng chú ý”
Loan Thục Ninh ở bên cạnh nói một câu như tạt một chậu nước lạnh vào. Nam Cung Tuyết.
Nam Cung Tuyết đột nhiên rơi vào im lặng.
Đúng vậy, không chỉ Loan Thục Ninh, mà cả những người còn lại trong nhà Nam Cung cũng sẽ nghĩ như vậy.
Dù sao Sở Châu cũng chỉ là một cái ao nhỏ, không thể nuôi ra Chân Long.
"Có thể được cô cả nhà Nam Cung coi trọng, quả nhiên Lý Quân này không phải người bình thường. Chỉ là, khi cậu cả nhà họ Thôi đến Sở Châu, sợ là Lý Quân này sẽ bị đánh thành cát bụi, thậm chí sẽ chết rất thê thảm."
Quách Hiểu Đình âm dương quái khí nói.
Trong chốc lát, tất cả mọi người vừa rồi còn ngạc nhiên trước thân phận của Lý Quân, lại đồng thời mặc niệm cho người thanh niên kia.
"Có tớ bảo vệ, tớ sẽ không để cho Thôi Ngạn tổn thương anh ấy."
Nam Cung Tuyết lớn tiếng nói.
Đám người thở dài, không nói gì, chỉ là ánh mắt đã nói rõ rất nhiều thứ.
Trong ô tô, Lý Quân ngồi ở hàng sau.
Lương Dũng quay đầu lại nói: "Cậu chủ, trong công ty của ông chủ lớn xuất hiện một kẻ phản bội lấy trộm tài liệu cơ mật trong công ty, muốn đầu hàng địch. Bây giờ đối phương đã chạy tới Sở Châu, bị người do ông chủ lớn phái đến bắt được, nhưng đối phương đã giấu đồ đi, tư thế thấy chết không sờn, mềm không được cứng không xong, ông chủ lớn muốn để cậu chủ đi xem thử một chút."
"Được."
Lý Quân khẽ gật đầu.
Nếu là ý của ông cụ thì đương nhiên Lý Quân sẽ không trì hoãn.
Mà anh cũng muốn hiểu rõ hơn những chuyện liên quan tới ông cụ một chút.
"Bây giờ chúng ta đi qua đó à?" Lý Quân hỏi.
Lương Dũng lắc đầu.
"Người phụ trách trông coi phản đồ chính là cấp dưới của ông chủ lớn, thậm chí đối phương còn không tin tưởng tôi. Hiện tại tôi không biết vị trí cụ thể nên sẽ đưa cậu chủ trở về biệt thự trước, sau đó liên lạc với anh ta."
"Sau khi xác định được vị trí, tôi sẽ đón cậu chủ đến."
"Tốt."
Lý Quân gật đầu, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Buổi chiều.
Lý Quân đến tập đoàn Quân Lâm đi dạo một vòng, nhưng cũng không làm kinh động nhân viên tập đoàn.
Anh chỉ đi một mình lên tầng cao nhất để gặp Cố Nghiên một lát. Sau khi biết về tình hình gần đây của công ty, anh rời đi. Sáng sớm hôm sau.
Sau khi Lý Quân luyện quyền, anh đến cửa hàng trên phố ăn sáng, sau đó chuẩn bị ra ngoài đi dạo một vòng.
Từ tiểu học đến đại học, Lý Quân đều học ở Sở Châu, thành phố này đã lưu lại rất nhiều hồi ức của anh.
Anh đến quầy đồ ăn ở cổng trường đại học, lúc đó để đuổi theo Lục Kỳ, anh đã lấy hết tiền sinh hoạt ra mời Lục Kỳ và những người trong ký túc xá ăn cơm.