Cực Phẩm Chiến Long

Chương 237





“Cha, sao cha lại gọi điện thoại cho con?”

Kim Thế Di kiên trì nhận điện thoại của cha hắn.

Chỉ là trong lòng hắn cảm thấy không an toàn càng ngày càng mãnh liệt.

“Thăng khốn! Mày vậy mà ở bên ngoài gây chuyện sinh sự cho tao, ngay cả Lý tiên sinh cũng dám đắc tội, thật sự là muốn tìm chết, mày đây là sợ nhà họ Kim tao không sụp đổ sao?”

Nghe được những lời này, tim Kim Thế Di nhất thời trầm xuống.

Điện thoại của cha hẳn, Lý tiên sinh', sự thật đã rất rõ ràng.

“Nếu như mày không thể cầu xin Lý tiên sinh tha thứ, cha mày sẽ lập tức đi đánh gãy cái chân của mày”

Tiếng điện thoại rít gào làm chấn động lỗ tai Kim Thế Di ong lên.

Hắn biết mình đã gặp rắc rối, có thể ra lệnh cho cha của hắn, ở cả cái Sở Châu này cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

“Cha, rốt cuộc anh ta có thân phận gì chứ?”

Tuy rằng trong lòng khiếp sợ, nhưng Kim Thế Di vẫn nhịn không được hỏi, trong lòng hy vọng còn chút may mắn.

Nếu như giống với loại thống đốc công tử, tuy rằng hắn đắc tội không nổi, nhưng cũng có thể dựa vào quan hệ để tiến hành giải quyết.

“Thân phận của cậu ta không phải mày có thể tưởng tượng được, một câu của cậu ta có thể khiến nhà họ Kim ta không tiếp tục ở Sở Châu được.”

Nghe được lời này, Kim Thế Di hoàn toàn chấn kinh.

Hắn mới biết được bản thân đã đắc tội với sự tồn tại như thế nào.

Giờ phút này, hắn bất chấp mọi thứ, trực tiếp tông cửa xông ra, đuổi theo. Trong phòng mọi người vẫn không hiểu ra sao, không biết đã xảy ra chuyện gì. Bọn họ đều mang vẻ mặt ngờ vực đi theo ra ngoài.

Trong nháy mắt đi ra khỏi khách sạn, bọn họ đều trợn tròn mắt.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy, Kim thiếu kiêu ngạo “ầm” một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Lý Quân, trực tiếp ôm lấy đùi Lý Quân.

“Lý Quân, tôi sai rồi, cầu xin anh đừng nóng giận, tha cho tôi đi, tôi sẽ không bao giờ giả danh lừa bịp nữa.”

Lý Quân giơ chân đá hắn qua một bên, cười lạnh nói: “Vừa rồi không phải anh rất kiêu ngạo sao? Không phải anh nói tôi đang gạt người sao? Anh tiếp tục kiêu ngạo đi”

Kim Thế Di cầu xin tha thứ nói: “Là do tôi có mắt không tròng, là tôi đáng chết, anh đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân, xin đừng so đo với tôi...”

Đám người Nam Cung Tuyết đi ra đều trợn tròn mắt, nhất là Quách Hiểu Đình, cô lại càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Kim thiếu cao cao tại thượng trong cảm nhận của cô, thế nhưng lại quỳ xuống trước mặt Lý Quân, hơn nữa còn hèn mọn cầu xin tha thứ như thế.

Lúc này, bọn họ mới ý thức được, thân phận của tên nhà quê Lý Quân này tuyệt đối không tầm thường.

Thậm chí rất có thể là cấp bậc thống đốc. “Lý Quân, tôi thật sự sai rồi.”

“Bốp!"

Kim Thế Di đưa tay tát vào mặt mình. “Nói xem anh sai ở đâu?”

Lý Quân lạnh lùng hỏi.

“Tôi sai ở chỗ không nên vì đánh bạc thua tiền, mà sinh tà niệm, đi lừa tiền của Nam Cung Tuyết.”