Cực Phẩm Chiến Long

Chương 245: Thế nhưng cuối cùng





Sau khi Lý Quân trở lại biệt thự, anh lấy huyết ngọc châu ra, đặt trên lòng bàn tay, cẩn thận cảm nhận.

Đáng tiếc vẫn không có thu hoạch gì.

Thậm chí Lý Quân còn định nuốt huyết ngọc châu vào bụng để xem nó có phản ứng gì không.

Thế nhưng cuối cùng anh vẫn không làm vậy.

Tuy hiện giờ thể chất của anh khác hẳn người thường nhưng ai biết ăn thứ đồ chơi này có làm anh đột tử hay không.

“Xem ra phải tiếp xúc với người Tu La nhiều hơn mới biết được tác dụng thật sự của huyết ngọc châu.”

Đương nhiên tiếp xúc' ở đây không phải kiểu thân thiết như anh em bè bạn rồi. Buổi chiều, Lý Quân lại nhận được một cú điện thoại của Cố Nghiên. Vẫn là chuyện họp báo.

Lần này Cố Nghiên báo cáo tin tức của mấy bên truyền thông, ngoài ra còn mời rất nhiều ông lớn có tầm ảnh hưởng sâu rộng ở Cố Châu.

Rõ ràng đang định tạo khí thế đây mà.

Chỉ cần cuộc họp báo này được tổ chức thành công, ngay lập tức toàn bộ Sở Châu sẽ biết tập đoàn Quân Lâm là đầu rồng số một Sở Châu.

Hơn sáu trăm ngàn chỉ nhánh, là tồn tại có một không hai toàn bộ Sở Châu.

Cố Nghiên gọi điện cho Lý Quân có hai mục đích, một là báo cáo công tác, hai là chia sẻ niềm vui của mình.

Tuy chủ công ty là Lý Quân nhưng Cố Nghiên còn mừng hơn cả anh. Vừa chào tạm biệt Cố Nghiên, một người khác lại gọi tới, là Vương Hữu Lân.

Hiện Vương Hữu Lân đã đầu tư vào tập đoàn Quân Lâm, xem như đứng cùng thuyền với Lý Quân.

“Ông Vương gọi cho tôi có chuyện gì sao?”

Do cách biệt về tuổi tác, Lý Quân rất tôn trọng ông ấy.

“Là như thế này, cậu Lý, không phải cậu có hứng thú với dược liệu à? Gần đây công ty Dược Vương vừa thu mua một lô dược liệu mới tuổi thọ khá dài, nghe nói còn có một gốc Dược Vương, đêm nay sẽ được bán đấu giá ở Sở Châu.”

“Không biết cậu có hứng thú không?”

Giọng Vương Hữu Lân khó nén kích động, rõ ràng ông ấy cảm thấy tin tức này là một cách rất tốt để lôi kéo làm quen với Lý Quân.

“Đương nhiên là có hứng thú, vị trí cụ thể nằm ở đâu? Nhắn cho tôi nhé.” Lý Quân nói.

Vương Hữu Lân lắc đầu: “Cậu Lý, đúng lúc cháu gái tôi Vương Uyển Uyển rảnh rỗi không làm gì, để con bé dẫn cậu đi, tiện thể học hỏi chút kinh nghiệm của cậu luôn nhé.

“Được” Lý Quân gật đầu.

Thật ra Vương Hữu Lân cố tình ghép đôi anh với cháu gái ông ấy, Lý Quân không ngốc, đương nhiên có thể cảm giác ra được.

Tuy nhiên, anh lại không có cảm giác đặc biệt với Vương Uyển Uyển.

Chẳng qua nếu Vương Hữu Lân đã muốn gọi Vương Uyển Uyển đi cùng anh thì cứ đi thôi.

Chạng vạng.

Lý Quân vừa ra cửa đã thấy Vương Uyển Uyển đứng ngay trước cửa nhà mình. “Cô đến lúc nào thế? Sao không bấm chuông cửa?”

Lý Quân nhìn Vương Uyển Uyển, hỏi.

Vương Uyển Uyển cười: “Vừa đến không bao lâu, không dám quấy rầy anh nghỉ ngơi.”