Lúc đầu, một vài gia tộc còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của tình hình.
Thế nhưng đến tối, nhà họ Thôi cũng đưa ra tuyên bố tương tự. Tiếp theo, lại có tin tức lục tục ngo ngoe được thả ra.
Nhà họ Mã, nhà họ Hứa, nhà họ Nguy, nhà họ Tiếu...
Liên tục mười gia tộc đã lần lượt bày tỏ lập trường của mình.
Mà đối với thế lực Sở Châu mà nói thì những gia tộc này đều là sự tồn tại khổng lồ.
Mặc dù những gia tộc này cũng chỉ vì có chút quan hệ với gia tộc Nam Cung mà chạy đến tham gia náo nhiệt.
Nhưng nhiều gia tộc đỉnh cấp như vậy liên hợp lại, vẫn khiến cho người ta có cảm giác mây đen đang che phủ bầu trời thành phố.
Trong lúc nhất thời, đám người còn chưa kịp cảm thán chuyện tập đoàn Quân Lâm trở thành công ty hàng đầu ở Sở Châu thì đã bắt đầu lo lắng cho vận mệnh của tập đoàn Quân Lâm rồi.
Đồng thời, đã có người bắt đầu chú ý tới động thái của mấy người Hoàng Giang Triều, Chu Bỉnh Khôn.
Bọn họ muốn xem những người vừa mới đầu tư vào tập đoàn Quân Lâm sẽ có phản ứng gì.
Nhưng trong suy nghĩ của hầu hết mọi người, chỉ sợ bọn họ sẽ chọn lui vốn.
Dù sao, ngay cả Hoàng đế Sở Châu là Hoàng Giang Triều cũng không dám đắc tội gia tộc Nam Cung.
Lý Quân về tới biệt thự Tây Tử Đường.
Trong khoảng thời gian này, nhiều người đã gọi điện chúc mừng anh, trong đó có cả Bạch Kính Đình.
Không sai, không phải cô của anh gọi, mà là Bạch Kính Đình tự mình gọi tới, ông nói muốn mời Lý Quân về nhà ăn cơm, trong lúc đó đã nói rất nhiều lời êm tai.
Nếu không phải nể mặt mũi cô mình thì Lý Quân đã chặn luôn số người này rồi.
Cuối cùng Lý Quân thực sự không nhịn được nữa, tùy tiện mượn một cái cớ để cúp điện thoại.
Nhưng mà cô phụ nói một việc, ngược lại là nhắc nhở Lý Quân.
Tiếp qua chút thời gian, chính là bảy tháng bảy, mình cũng nên trở về cho phụ thân mẫu thân viếng mồ mả đi.
Tiếp điện thoại xong, Lý Quân chuyển điện thoại thành chế độ yên lặng rồi đi nghỉ trưa.
Anh ngủ một giấc thơm ngọt, lúc tỉnh dậy đã là ban đêm.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Lý Quân vừa mới cầm điện thoại di động lên thì thấy một cuộc điện thoại gọi đến.
Lần này lại không phải điện thoại chúc mừng, mà là hỏi thăm chuyện tập đoàn Quân Lâm bị phong sát.
Lúc này Lý Quân mới biết gia tộc Nam Cung lại chơi một chiêu như thế. Giờ phút này, trong mắt anh không khỏi lộ ra mấy phần lạnh lẽo.
"Gia tộc Nam Cung này đúng là đang tìm cái chết."
Lúc này, Cố Nghiên cũng gọi điện thoại tới, giọng cô có chút lo lắng.
"Ông chủ, mười gia tộc lớn tiến hành phong sát tập đoàn Quân Lâm chúng ta, giá cổ phiếu của chúng ta đã giảm một phần ba."
"Mà rất nhiều đối tác cũng gọi điện thoại tới và bày tỏ lo ngại, chúng ta phải làm gì đây?"
"Không sao."
Giọng nói của Lý Quân rất bình tĩnh: "Một gia tộc Nam Cung nho nhỏ chưa thể lật đổ được tập đoàn Quân Lâm đâu."
"Hiện tại bọn họ tiến hành phong sát tập đoàn Quân Lâm chúng ta, ngày sau cho dù bọn họ có quỳ xuống cầu xin để hợp tác với tập đoàn Quân Lâm thì tôi cũng sẽ không đồng ý."
"Bây giờ cô đi thống kê một chút xem những công ty gia tộc liên hợp. chống lại tập đoàn Quân Lâm chúng ta."
“Kéo hết những người này vào danh sách đen, ngày sau đừng nghĩ đến chuyện hợp tác với tập đoàn Quân Lâm chúng ta, càng đừng nghĩ đến chuyện dùng sản phẩm của tập đoàn Quân Lâm."
Cố Nghiên nghe anh nói như thế thì dở khóc dở cười: "Thế nhưng ông chủ à, những gia tộc lớn này không có khả năng cầu xin chúng ta đâu."
Cố Nghiên chỉ cảm thấy Lý Quân đang nói lời hờn dỗi thôi.
Gia tộc người ta lớn như vậy, sao lại đi cầu xin tập đoàn Quân Lâm.
"Sẽ có ngày đó."
Lý Quân tự tin nói.
“Được rồi, cô tắm rửa đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, trời sẽ không sập xuống đâu."
Nói xong, Lý Quân cúp điện thoại. Mà ở đầu dây bên kia, Cố Nghiên lại sững sờ ngồi đó.
Hiện tại mới chỉ là cổ phiếu hạ giá, nếu ngày mai mấy người Hoàng Giang Triều cũng tuyên bố lui vốn, đây mới thực sự là tai hoạ ngập đầu.
Lý Quân lấy đâu ra sự tự tin để bình tĩnh như vậy? Đây chính là gia tộc Nam Cung đấy, ngay cả mấy người Hoàng Giang Triều cũng không dám đắc tội bọn họ.