Cực Phẩm Chiến Long

Chương 362: Cô ta nên làm gì bây giờ?




Cô ta nên làm gì bây giờ?

Kiều Phương nhanh chóng động não.

Đột nhiên cô ta phát ra một tiếng hừ nhẹ, ngẩng đầu, cố ý kéo quần áo của mình xuống, hy vọng dùng cách này khiến Lý Quân đổi ý, có lẽ đối phương sẽ tha cô ta một mạng.

Mà lúc này, bên ngoài vô cùng ầm ï, tiếng bước chân cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.

Vệ sĩ bên ngoài biệt thự gần như đều bị giết chết trong nháy mắt. Lý Thất Phu dẫn theo ba vị quản lý Long Hổ Báo xông vào.

Thời gian dài như vậy mà bên trong không có động tĩnh nên Lý Thất Phu quyết định tiến vào trong xem xét.

Vừa mở cửa đã thấy cảnh này doạ cho Lý Thất Phu nhảy dựng, cảm thấy mình tới không đúng lúc.

Anh ta sẽ không phá hỏng chuyện tốt của lão đại chứ?

Lý Thất Phu quay đầu muốn rời đi.

Ai ngờ lại bị Lý Quân gọi lại, Lý Quân vẫy tay ý bảo anh ta mau lại đây. Lý Thất Phu cười mỉa mai đi tới.

Lý Quân hỏi: "Anh nói thử xem người phụ nữ này đẹp như thế, tôi nên giải quyết cô ta thế nào?”

Nghe nói như thế, Kiều Phương cảm thấy có hy vọng, cô ta trông mong Lý Thất Phu có thể nói tốt cho mình một câu.

Đồng thời không quên dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn Lý Thất Phu.

Nghe thấy Lý Quân hỏi mình, Lý Thất Phu suy nghĩ một chút rồi thành thật trả lời: "Con nhỏ sói mắt trắng này đến cả thầy mình là Tống Bạch Long cũng phản bội, loại này cứ giết chết đi lão đại, để lại cũng không tốt.”

Kiều Phương sau khi nghe anh ta nói như thế thì kinh hồn bạt vía, đồng thời cô ta cũng rất tức giận! Thăng chó chết! Bà mày nếu không chết thì sẽ có ngày quay lại lấy mạng chó của mày!

Nhưng mà lời nói của Lý Quân lại làm cho Kiều Phương dấy lên một tia hy vọng.

“Lý Thất Phu, anh bị sao đấy? Không biết thương hương tiếc ngọc à? Người đẹp thế này sao anh lại bảo tôi giết?”

Lý Quân đối với hành vi của Lý Thất Phu ra vẻ trách móc, sau đó ngồi xổm xuống nhìn Kiều Phương, đưa tay giữ cằm của cô ta.

Kiều Phương vui vẻ, biết hy vọng của mình đã tới.

Chỉ cần để cho người trước mắt này nảy sinh dục vọng đối với cơ thể của cô †a, vậy mạng nhỏ của cô ta coi như an toàn.

Nhìn bộ dáng của Lý Quân chắc là cũng có ý với cô ta! Hừ, đàn ông mà thôi!

Lý Quân nhẹ nhàng vuốt gương mặt của cô ta, kích thích mọi giác quan của Kiều Phương.

Mà lúc này, Kiều Phương quyến rũ yêu kiểu đã sắp ngã vào trong ngực Lý Quân tới nơi.

“Cái cổ này thật nhỏ!”

Lý Quân cảm khái nói.

Vừa dứt lời.

“Răng rắc!”

Bàn tay anh đột nhiên siết chặt, cổ Kiều Phương bị bẻ gãy.

Đầu cô ta rũ xuống, không còn hơi thở.

Lý Thất Phu há miệng, trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý Quân.

Lão đại của anh ta từ bao giờ mà âm hiểm dữ vậy!

Ba vị quản lý Long Hổ Báo cũng há to miệng.

Bọn họ đều cho rằng Lý Quân muốn tha cho Kiều Phương, trong lòng còn đang thở dài thầm than, hoá ra lão đại của ông chủ cũng không chống lại được. sắc đẹp.

Bây giờ bọn họ mới cảm thấy Lý Quân thật sự khủng bố.

Dù sao một người cứ cười hiền lành mà tay thì bóp gãy cổ người đẹp thì càng đáng sợ hơn.

Lý Quân tiện tay ném Kiều Phương qua một bên, dặn dò Lý Thất Phu: "Xử lý hiện trường một chút, à còn có một người tên là Hùng Bi, nếu hắn đến tập đoàn Hạo Thiên nhớ giữ hắn lại rồi lập tức gọi điện thoại cho tôi.”

“Lão đại yên tâm, tôi nhớ kỹ.”

Lý Thất Phu gật đầu.

Nói xong, Lý Quân mang theo tư liệu và hàng mẫu Thuốc Trường Thọ về lại sở nghiên cứu Bạch Long.

Khi anh lấy tư liệu ra, Tống Bạch Long và một đám nhân viên nghiên cứu trừng to hai mắt.

Vốn cho rằng đồ vật đã mất, hơn nữa biển người mênh mông làm sao tìm được Kiều Phương, không ngờ mới có mấy tiếng mà Lý Quân đã lấy được đồ về!

Một nghiên cứu viên đứng cạnh cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Không biết Kiều Phương...

“Đã chết.” Lý Quân lạnh lùng nói. “Loại phản bội tay trong tay ngoài này, kết cục chỉ có một.”

Nghe được lời nói của Lý Quân, mọi người trong sở nghiên cứu không dám thở mạnh.

Tuy bọn họ chưa chắc đã có ý định phản bội, nhưng lợi ích của Thuốc Trường Thọ thật sự quá lớn, lớn đến mức dễ dàng khơi gợi lên lòng tham của bất cứ ai, mà một khi lòng tham đã bành trướng thì ắt sẽ lu mờ lý trí.

Lý Quân cũng thông qua cái chết của Kiểu Phương để cảnh cáo bọn họ, xem như một bài học răn đe để bọn họ an phận.