Cực Phẩm Chiến Long

Chương 365: Thằng nhãi




Lý Quân đi vào trong phòng, kiểm tra cả người Hùng Bi, may mắn hắn chỉ bị bỏ thuốc ngủ, không có vết thương nào khác, lúc này Lý Quân mới thở phào nhẹ nhõm.

Gã đầu hói hoài nghi nhìn Lý Quân, đồng thời nháy mắt với mấy tên đàn em.

Vài tên đã lặng lẽ di chuyển ra sau lưng Lý Quân, chặn ngay lối ra vào.

“Hùng Bi tin tưởng mày như vậy, trước khi rời đi còn phải quay lại tạm biệt mày, không ngờ mày lại muốn bán người ta cho tụi ở biên giới phía Naml”

Giọng nói Lý Quân xen lẫn lửa giận, với thính lực của anh đã sớm nghe rõ hết nội dung bàn bạc trong phòng từ lúc nãy.

“Thằng nhãi, mày là ai?”

Gã hói đầu lạnh lùng hỏi.

“Tôi là Lý Quân!”

“Hoá ra mày là đứa muốn cướp thằng nhóc này từ tay tao, tuy nhiên quy tắc giang hồ có trước có sau, thằng nhóc này là tao phát hiện trước, mày muốn chen ngang thì khinh thường tao quá đấy!”

“Tao không phải loại cặn bã như chúng mày." Lý Quân lạnh lùng nói.

“Nói như vậy, mày không phải người trong cái ngành này?”

Trong ánh mắt gã đầu hói hiện lên vài phần rét lạnh.

Nếu như Lý Quân cũng là kẻ lừa đảo buôn người thì còn dễ nói chuyện nhưng Lý Quân không phải thì phiền phức rồi! Loại chuyện phạm pháp này sao có thể để người ngoài biết được! Hôm nay Lý Quân đừng hòng sống mà ra khỏi đây!

“Lão Thất, giết nó nhanh lên! Sau đó tìm chỗ kín đáo chôn nó!”

Gã đầu hói lạnh lùng ra lệnh.

“Vâng ông chủ!”

Gã bặm trợn tên lão Thất đi lên, móc ra con dao gấp trong người, từng bước áp sát Lý Quân.

Lý Quân chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm lão Thất đang đi tới.

Lão Thất dữ tợn nói: "Thằng nhãi, muốn trách thì trách tại sao mày phải xen vào việc của người khác ấy, kiếp sau đừng có làm người tốt nữa!”

Nói xong, gã vung dao lên định đâm vào bụng Lý Quân.

Trong chớp mắt, bàn tay Lý Quân như tia chớp loé lên, bắt được cổ tay đối phương, anh dùng sức nhấn xuống, dao gấp trong tay đối phương đã "cạch cạch" một tiếng rơi xuống đất.

Đồng thời 'răng rắc", tiếng xương cốt vỡ nát truyền đến.

Lý Quân đã bẻ gãy tay gã.

“A!”

'Tên đàn em phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Lý Quân lại dùng sức, cả cánh tay đối phương trong nháy mắt bị vặn thành bánh quai chèo, đồng thời tay phải anh vung lên, nắm đấm bén nhọn như thương sắt đâm vào cổ họng đối phương.

“Răng rắc.” Một tiếng giòn tan, xương họng của gã bị đánh vỡ vụn.

Miệng há thật to, thân thể cứng đơ ngã xuống đất, co quắp hai cái, tắt thở.

Từ lúc Lý Quân ra tay đến khi đối phương bị anh giết chết tổng cộng chưa đến nửa phút!

“Tê!”

Trong phòng truyền đến tiếng lũ đàn em hít khí sợ hãi.

Gã đầu hói sắc mặt khó coi, nhìn chằm chằm Lý Quân.

Trong ánh mắt của mấy tên khác cũng mang theo sự kiêng dè.

Lão Thất ở trong đám này cũng được coi là giang hồ có kinh nghiệm, hơn nữa trong tay còn cầm dao, vậy mà bị Lý Quân giết chết trong nháy mắt, thằng nhãi

này tuyệt đối là cao thủ!

Lý Quân không có hứng thú cùng đám này lãng phí thời gian, anh nhắm vị trí gã đầu hói đang đứng mà đi tới.

“Lợi dụng lòng tin của người khác để hãm hại người ta, người như mày chết không đáng tiếc.”

Lý Quân lạnh lùng nói, sát ý trong mắt dày đặc.