Cực Phẩm Chiến Long

Chương 367: Thật sao?




Trong phòng dự án.

Lý Quân bất đắc dĩ lại phải gọi điện thoại cho Lý Thất Phu, bảo anh ta đến xử lý hiện trường.

Đồng thời truyền một luồng chân khí vào trong người Hùng Bi.

Không lâu sau, Hùng Bi từ từ tỉnh lại, trong mắt còn mang theo vẻ mờ mịt chưa tỉnh táo hẳn.

Hắn ngồi dậy, nhìn thấy cảnh tượng máu me xung quanh, hai mắt trợn tròn hỏi Lý Quân: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Bọn nó bỏ thuốc anh, muốn đem anh bán cho tụi buôn người ở biên giới phía Nam, tôi thay anh tiễn bọn nó xuống địa ngục cả rồi!”

Lý Quân nói.

Bởi vì anh vừa mới giết người, trên người vẫn còn sát khí chưa tan. Hùng Bi lại gãi đầu.

“Không thể nào, ông chủ đối với tôi rất tốt.”

“Người ta bán anh, anh còn giúp người ta đếm tiền!”

Lý Quân tức giận nói.

Lúc này, Hùng Bi nhìn về phía mấy công nhân khác ở đây.

“Thật sao?”

Những người đó dưới khí thế khủng bố của Lý Quân, nào dám nói dối, thi nhau gật đầu.

Trong mắt Hùng Bi hiện lên một tia căm hận, hắn tức giận nói: 'Uổng công tôi tin tưởng bọn họ tới vậy!”

Biểu hiện này của Hùng Bi khiến Lý Quân âm thầm gật đầu.

Hắn tuy rằng rất đơn thuần, nhưng cũng là người yêu ghét rõ ràng, nếu là cái loại thánh mẫu hiền lành thì Lý Quân sẽ phải cân nhắc xem có nên thu Hùng Bi làm đàn em hay không.

Dù sao loại người thánh mẫu rất dễ gặp rắc rối, hơn nữa lúc nào cũng liên luy đến người khác, nhưng Hùng Bi không phải loại người như vậy, hắn chẳng qua là hơi ngờ nghệch, đơn giản mà thôi!

“Đi thôi.”

Lý Quân thản nhiên nói một tiếng.

Ra khỏi phòng dự án, Hùng Bi đi theo sau Lý Quân.

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||

“Hôm nay tôi sẽ trở về Sở Châu, anh có cần sắp xếp thu dọn cái gì không?”

Hùng Bi lắc đầu.

Vì thế Lý Quân lái xe mang theo Hùng Bi về lại Sở Châu.

Cùng lúc đó, trong một hội quán ở Sở Châu. Lâm Vũ Thu cung kính đứng trước mặt một người đàn ông.

Người đàn ông trung niên mặc một bộ quần áo trắng, nhìn qua chỉ mới hơn bốn mươi tuổi.

Gã ngồi trên sô pha, cả người toát lên khí chất thần bí.

Gã mỉm cười nói: "Cô Lâm, mời ngồi, đừng khách sáo.”

“Nhà họ Lâm các cô vì Tu La làm nhiều chuyện như vậy, đã lập công lớn cho. Tu La"

Lâm Vũ Thu gật đầu, cẩn thận ngồi xuống, nhưng mông cô chỉ ngồi một phần ba sô pha.

"Cô Lâm, nghe nói cô đã biết tung tích của Huyết Ngọc Châu, lần này tôi đến Sở Châu, một là vì Huyết Ngọc Châu, hai là vì cái chết của Đường Chủ Tu La Độc

Hạt, không biết cô có thể cung cấp manh mối gì cho tôi đây?"