Lúc này, Lý Quân đã đi đến đỉnh núi.
Từ xa nhìn thấy, trung tâm đỉnh núi là Trần Nguyên Tỉnh, Lâm Vũ Thu và đám người Tu La.
Nhưng chưa đợi Lý Quân tiến lại, một bóng người đã dẫn theo vài thuộc hạ đi ra, đó chính là Thôi Ngạn.
"Lý Quân, chúng ta lại gặp nhau rồi, cướp hôn thê của tao, khiến nhà họ Thôi mất hết thể diện, giờ đây gia đình và mỹ nữ của mày đều nằm trong tay tao, vừa rồi tao còn đánh đập bọn nó một trận, mày có cảm thấy tức giận không?”
Giọng nói của Thôi Ngạn đầy vẻ châm chọc và đắc ý.
Lý Quân nheo mắt lại, sát khí cuộn trào, giọng nói lạnh lẽo vang lên: 'Mày sẽ phải trả giá cho hành động của mình, cả nhà họ Thôi cũng phải chịu liên lụy!"
"Sau khi tao giết mày, tao sẽ đến nhà họ Thôi, chính thức cho gia tộc của mày biến mất!"
Thôi Ngạn không khỏi cau mày.
Cái này hơi sai! Lẽ ra anh ta mới là người uy hiếp. đổi phương, sao lại bị đối phương uy hiếp ngược lại?
Thôi Ngạn vừa định lên tiếng...
"Ầm!"
Khoảnh khắc tiếp theo, trước mắt hoa lên, Lý Quân đã xuất hiện trước mặt anh ta, đưa tay siết chặt cổ họng Thôi Ngạn, sau đó từ từ nhấc bổng cả người anh ta lên không trung.
"Cứu, cứu tôi...”
Thôi Ngạn chật vật phát ra âm thanh kêu cứu.
Vài người của Tu La sau lưng anh ta lập tức lao về phía Lý Quân.
Cả đám vừa mới tiến đến thì lòng bàn tay kia của Lý Quân bùng nổ chân khí, phát ra tiếng nổ giòn giã, gió mạnh ập đến.
"Ầm!"
Giống như tiếng sấm nổ vang trên bầu trời.
Mấy tên đó còn chưa tiếp cận được Lý Quân thì đã bị khí kình của anh hất văng hết ra ngoài.
Giây tiếp theo, Lý Quân vung tay đập cả người Thôi Ngạn xuống đất.
Thôi Ngạn cố gắng gượng dậy, nhưng Lý Quân đã tát mạnh vào mặt gã. Máu mũi tuôn ra, gã lập tức quỳ gục xuống đất.
“Tao tạm tha cho mạng chó của mày, để mày tận mắt nhìn xem tao giết người thế nà:
Lý Quân nói xong, không thèm quan tâm đến Thôi Ngạn nữa, thẳng bước đi về phía trước.
Tại trung tâm đỉnh núi.
Đối mặt với Lý Quân đang từ từ tiến đến, Trần Nguyên Tỉnh vẫn ung dung ngồi trên ghế, không có ý định đứng dậy.
Lúc này, các cao thủ Tu La xung quanh đã ùa vẽ phía Lý Quân.
Vừa nãy, Lý Quân ra tay với Thôi Ngạn đã thể hiện thực lực cường đại của mình, khiến bọn họ không dám coi thường.
Đặc biệt là ba vị Đường chủ Tu La, đều tập trung khóa chặt Lý Quân.
Thực lực của ba vị Đường chủ này đều đã đạt đến Hoá Kình đỉnh phong, đặt ở bất cứ đâu cũng đều là bá chủ một phương.
Lý Quân dừng chân cách Trần Nguyên Tỉnh ba mươi mét.
Gió núi thối qua, làm cho tà áo của anh bay phấp phới.
Khi nhìn thấy Lý Mộng Vân và những người khác đang quỳ gối ở đó, sát khí vô tận bùng lên từ trong người Lý Quân!
Dám bắt cô của anh quỳ gối, đúng là muốn chết!
“Trần Nguyên Tỉnh, cút ra đây chịu chết”
Lý Quân gầm lên một tiếng.
“Kiêu ngạo, mày cũng xứng đáng để Câu Hồn Sứ của bọn tao ra tay sao, trước tiên để tao cho mày biết lễ độ!"
Tên Đường chủ họ Lưu đột nhiên lao vẽ phía Lý Quân, tốc độ cực kỳ nhanh.
“Ngu xuẩn”"
Lý Quân cười lạnh hai tiếng.
Ngay sau đó, Lý Quân vung nắm đấm về phía trước, cú đấm xé toạc không khí, trong nháy mắt đánh vào đầu tên Đường chủ họ Lưu.
“Bùm!”
Đường chủ họ Lưu bị hất bay ra ngoài vài mét.
Hai tên Đường chủ còn lại và đám thuộc hạ cũng chẳng kịp suy nghĩ nhiều, ồ ạt lao về phía Lý Quân.
Hơn chục bóng người như những con sói đói đang về lấy con mồi Lý Quân.
Ánh mắt Lý Quân lóe lên tia sáng lạnh lẽo, anh vung tay, quyền kình rít lên, lập tức có bảy, tám người bị hất văng ra ngoài.
Cùng lúc đó, một vị Đường chủ khác vừa lao đến trước mặt Lý Quân thì cả người anh đã loé lên như tỉa chớp lướt đi khiến hẳn bị mất dấu.
Ngay sau đó, chỉ nghe "rắc" một tiếng, cổ của hân bị bẻ ngoặt một trăm tám mươi độ, cảnh tượng cuối cùng hắn nhìn thấy là đôi mắt lạnh như băng của Lý. Quân.
"Yếu ớt”
Lý Quân buông tay, cả người đối phương mềm nhũn ngã xuống, trong mắt vẫn còn mang theo vẻ khó tin.
Hắn không ngờ rằng mình lại bị giết theo cách này.
Vị Đường chủ cuối cùng chứng kiến cảnh tượng này, sợ đến mức hồn bay phách lạc, quay người định bỏ chạy.
Nhưng chỉ mới tiến lên một bước, Lý Quân đã tóm lấy gáy hắn, trên đầu hẳn lập tức xuất hiện năm lỗ thủng sâu, máu tươi bản tung tóe
Lúc này, cả đỉnh núi bỗng nhiên im phăng phắc.
Chỉ có bóng hình kiêu ngạo của Lý Quân đứng đó, tiếng gió thổi như tiếng trống trận.
Hơn hai mươi cao thủ Tu La nhìn chằm chằm Lý Quân, nhưng không ai dám xông lên.
“Cút hết đi!"
Lý Quân gầm lên giận dữ.
Ngay giây sau, chân khí bùng nổ dưới lòng bàn chân, một tảng đá khổng lồ lập tức bị chấn động bay lên khỏi mặt đất
Tiếp theo, Lý Quân tung một cú đấm, tảng đá khổng lồ bay ngang qua, lập tức có ba người bị đập thành bánh thịt
Một người lén lút đi đến phía sau, dùng dao găm lén tấn công Lý Quân, nhưng bị Lý Quân quay người, năm ngón tay như kìm sắt ghim lên trên đầu hắn.
"Rắc!"
Hộp sọ bị vỡ nát.
Hai phút sau.
Dưới chân Lý Quân đã là một mảng xác chết.
Trần Nguyên Tỉnh không thể ngồi yên được nữa, đứng phắt dậy khỏi ghế, gã nhìn chằm chằm vào Lý Quân, trong mắt toát lên ý chí chiến đấu hừng hực.
“Trần Nguyên Tinh, dám động đến người thân của tao, hôm nay mày chết chắc!”
Lý Quân như một vị thần chết bước ra từ địa ngục.
"Lý Quân, tôi thừa nhận đã đánh giá thấp cậu, nhưng muốn giết tôi, cậu còn chưa đủ tư cách. Cậu có thực lực đánh bại cao thủ Hoá Kinh đấy, nhưng tôi đã sắp đột phá cảnh giới Tông Sư rồi!" Trần Nguyên Tinh ngạo nghễ nói
"Tông Sư? Tao từng tàn sát cả đám Tông Sư như chó chết, một thằng còn chưa đột phá Tông Sư mà cũng dám ba hoa chích chòe."
Lý Quân dứt lời, đột nhiên giậm mạnh chân xuống đất, cả người lao vút về phía trước.
Khi đến cách Trăn Nguyên Tính năm bước chân, anh bật người nhảy lên, nắm đấm giáng từ trên trời xuống, đập vào người Trần Nguyên Tỉnh.
Chưa kịp chạm vào, tiếng không khí nổ tung đã vang lên.
Như tiếng sấm sét ầm ầm.
Tông Sư như chớ? Lời ngông cuồng như vậy mà cũng dám nói! Mày làm sao biết được sức mạnh của Tông Sư?"
Trần Nguyên Tinh gầm lên một tiếng, giơ nằm đấm trực tiếp nghênh đón quyền phong của Lý Quân.
Vốn cho rằng quyền này đủ để đánh bay Lý Quân ra ngoài nhưng ngay khoảnh khắc hai bên đối đầu nhau, gã lại cảm giác như nám đấm của mình vừa nện ở trên núi sắt.
Khí kình khủng bố thổi quét xuống.
“Phanh!"
Cánh tay Trần Nguyên Tỉnh trong nháy mắt vặn vẹo, hai đầu gối bị ép phải quỳ xuống, nện thành hai cái hố sâu ba mét, dưới chấn động cực lớn, mũi miệng gã đều phun ra máu tươi.
Thấy một màn như vậy, Thôi Ngạn đứng ở xa đã hoàn toàn choáng váng.
Sao có thể? Một kẻ mạnh như Trần Nguyên Tỉnh lại bị Lý Quân hoàn toàn áp đảo?
Lâm Vũ Thu ở bên cạnh, tuy đã sớm biết về thực lực của Lý Quân, nhưng uy lực của cú đấm vừa rồi vẫn khiến trái tìm cô đập nhanh.
Lý Quân quả thực quá đáng sợ.
Lúc này, Lý Quân bước đến trước mặt Trần Nguyên Tinh, một tay bóp lấy cổ gã, từng chút từng chút nhấc bổng gã lên khỏi mặt đất.
“Lý Quân, tao là Câu Hồn Sứ của Tu La..” Trần Nguyên Tỉnh vừa ho ra máu, vừa nói: "Người của Tu La không phải là người mà mày có thể..."
Lời nói chưa dứt, Lý Quân đã bóp chặt cổ gã, dùng lực ném mạnh gã xuống đất.
"Rắc."
Đầu Trần Nguyên Tỉnh va vào đá trên mặt đất, máu me be bét, tiếng xương vỡ vang lên.