Năm giờ sáng, khi bầu trời mới bắt đầu hửng sáng, Lý Quân đã trở về thành phố Sở Châu.
Trở lại biệt thự.
Tiếng ngáy vang dội như sấm của Hùng Bi vang vọng khắp nơi.
Lý Quân không có ý định ngủ, anh trực tiếp ngồi xếp bắng tu luyện.
Sáng sớm hôm sau.
Đường Trúc lái xe đến trước cửa biệt thự của anh.
Nhìn thấy Lý Quân đi ra, Đường Trúc nói: "Đi thôi, đàn anh của tớ đang đợi bọn mình ở quán trà."
Lý Quân lên xe của Đường Trúc, cùng rời khỏi khu biệt thự Lục Hợp Cư.
Có thể cho tớ biết một số thông tin không?” Trên xe, Lý Quân mỉm cười hỏi.
Đường Trúc gật đầu: "Thực ra tớ cũng không biết nhiều, nhưng mà đàn anh của tớ tìm được một số tin tức.
"Lý Quân, cậu có biết rằng thông tin của cậu trong cơ sở dữ liệu của Chiến Bộ có cấp độ bảo mật cao hơn cả tớ và đàn anh của tớ không? Ngay cả hai bọn tớ cũng không có quyền truy cập, mọi người đều bảo chỉ có những trưởng lão mới có thể thiết lập mức độ bảo mật cao như vậy”
"Trưởng lão Chiến Bộ?
Lý Quân không khỏi nhíu mày.
Trong hai mươi năm đầu đời, Lý Quân hoàn toàn không hề quen biết mấy nhân vật lớn như vậy.
Đường Trúc tiếp tục nói: "Vì không thể tra cứu thông tin của cậu, nên bọn tớ tò mò muốn xem liệu trong số người thân của cậu có ai là nhân vật quan trọng hay không. Khi tra cứu, tớ phát hiện ra một việc, cậu không phải là con ruột của cha mẹ mình”
"Cái gì?"
Lý Quân trợn tròn mắt, vẻ mặt ngạc nhiên.
Tin tức này khiến Lý Quân cảm thấy có phần khó tin.
Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có ai nói với anh về chuyện này, anh cũng chưa từng nghĩ ngờ gì.
“Cậu nói thật chứ, không đùa à?”
Lý Quân trầm trọng hỏi.
Đường Trúc khẳng định: “Tất nhiên, tớ làm sao có thể lấy chuyện này ra đùa. Qua điều tra của bọn tớ, cha mẹ cậu không có khả năng sinh con, nhưng một ngày nọ họ đột nhiên có một đứa con, lúc đó đứa bé đã ba tuổi”
“Lúc đó còn có người nghỉ ngờ cha mẹ cậu ăn cắp con của người khác, báo cáo lên trên, nhưng sau đó mọi chuyện không được giải quyết”
“Có thể khẳng định rằng cậu không phải con ruột của cha mẹ, chỉ cần hỏi cô cậu, Lý Mộng Vân là biết”
Nghe vậy, Lý Quân chìm vào im lặng.
Đúng vậy, chuyện này không khó để xác minh, cô của anh Lý Mộng Vân hoặc những người già khác rong làng đều có thể nói cho anh biết
Qua lời nói của Đường Trúc, anh cũng đoán được. một số điều.
Chẳng lẽ người đặt quyền hạn cho hồ sơ của anh trong Chiến Bộ và người đưa anh vào nhà tù số 4 là cùng một người?
Nhưng nếu như là người thân của anh, họ đưa anh vào nhà tù số 4 với mục đích gì?
Mặc dù trong nhà tù số 4 anh như được tái sinh, học được tài nghệ phi thường, nhưng nếu không có bản lĩnh gì, rất có thể sẽ bị giết chết trong đó. Hơn hết, nơi đó có rất nhiều kẻ hung hãn tàn ác, nếu không gặp được lão đầu có lẽ anh cũng đã chết ở đó.
Nếu là người thân của anh, sao có thể làm chuyện tàn nhẫn như vậy?
“Hiện tại chỉ có hai cách giải thích, một là có người không muốn để mình sống, nhưng lại không thể rực tiếp giết mình, nên hy vọng mình chết trong nhà tù số 4”
“Khả năng thứ hai là người thân của mình và lão đầu quen biết nhau, đã sớm thương lượng với lão đầu, nên mới đưa mình vào đó”
Lý Quân càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu.
Đường Trúc nói: “Tớ chỉ biết đến đây thôi, những chuyện khác cậu chỉ có thể hỏi Long Nha, anh ấy điều tra được nhiều thứ hơn”
Khi nói chuyện, xe của Đường Trúc đã quay lại quán trà lần trước, xung quanh có vô số người của Chiến Bộ canh gác.
Bước vào trà thất, Long Nha và Hạ Vân Huy nhìn thấy Lý Quân, đều vội vàng đứng dậy chào hỏi anh.