Cực Phẩm Chiến Long

Chương 452: Đưa thiếu gia đi




Biệt thự Đông Hà, khu D số 26, đèn đuốc sáng trưng.

Cổng biệt thự, những vệ sĩ mặc đồ đen đang đứng bất động như tượng.

Mà một gã đàn ông trung niên đang nằm trên ghế mây trong sân, hai mắt nhắm chặt, nhìn qua giống như đang ngủ, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì sẽ thấy được hai tai của gã ta đang giật giật

Gã ta là người bảo vệ của nhà họ Vạn, chuyên bảo vệ Vạn Hách, hơn nữa bẩm sinh thính lực của gã ta rất tốt, bất kỳ tiếng động nào xung quanh cũng khó có thể qua được tai gã ta.

Mà lúc này, trong phòng, tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc của mấy cô gái và Vạn Hách nồng cháy hòa vào nhau.

Những vệ sĩ xung quanh lại làm như không nghe thấy gì. Đối với hành vi phóng túng của vị công tử nhà họ Vạn này, bọn họ đã sớm quen rồi.

Đúng lúc này, một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước biệt thự, đèn xe sáng trưng chiếu thẳng vào cửa.

Nhiều vệ sĩ phải dùng tay che ánh đèn chói mắt.

Còn gã đàn ông trung niên ngồi trên ghế mây thì đột ngột đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa

Lúc này, cửa xe mở ra, hai bóng người bước xuống, đi thẳng vào trong sân

"Bọn mày là ai?"

Gã đàn ông trung niên cảnh giác nhìn hai vị khách không mời mà đến.

"Lý Quân”.

Lý Quân nhàn nhạt mở miệng.

Trong nháy mắt cái tên này vừa được thốt ra, sắc mặt gã đàn ông trung niên tối sầm lại, vội vàng ra lệnh cho mấy vệ sĩ kia:

"Đưa thiếu gia đi.."

Chỉ là lời còn chưa dứt, Lý Quân đã vung một chưởng, bắt lấy gã đàn ông trung niên.

Gã đàn ông trung niên giơ tay muốn cản lại, nhưng chỉ cản được một bóng hình mờ áo.

Khoảnh khắc tiếp theo, cổ đã bị Lý Quân bóp. chặt

"Rắc"

Gã ta nghe thấy tiếng cổ mình gãy.

Lý Quân tiện tay ném gã đàn ông trung niên bị bẻ gãy cổ xuống đất, sải bước đi vào bên trong

Một đám vệ sĩ nhanh chóng xông về phía Lý Quân, Lý Quân vận khí trên tay, đánh ngã toàn bộ những vệ sĩ này xuống đất.

Từ đầu đến cuối, bước chân anh không hề dừng lại dù chỉ là một giây.

Đến trước cửa biệt thự, Lý Quân một cước đá tung cửa.

Trong phòng khách

Vạn Hách đang chơi bời vui vẻ, bỗng thấy bóng người đứng ở cửa, sắc mặt lập tức thay đi

Hai cô gái càng thêm ngạc nhiên, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ đây là trò mới do vị đại thiếu gia này nghĩ ra?"

Trong lòng hai cô thầm chửi: "Bây giờ kiếm tiền thật khó, làm gái còn phải biết diễn."

Lý Quân lạnh lùng nhìn hai cô gái, nói: "Cút.”

Cô gái trẻ tuổi còn đang ngẩn người, còn cô gái lớn tuổi hơn đã ôm ngực kéo cô ra ngoài cửa.

Chẳng mấy chốc trong phòng chỉ còn lại Lý Quân và Vạn Hách.

Vạn Hách tuy cũng đẹp trai, nhưng vì sa đoạ rượu chè nên thân thế đã sớm nát bét, sắc mặt trắng bệch.

"Rốt cuộc cậu là ai? Tôi hình như đâu có quen cậu, cũng đâu có đắc tội với cậu, chúng ta có thể nói chuyện tử tế..."

Vạn Hách không dấu vết, lén lút di chuyển về phía tủ cạnh sofa.

Hắn tuy kiêu căng ngạo mạn, nhưng không ngốc.

Bấy nhiêu vệ sĩ bên ngoài mà đến giờ vẫn chưa phản ứng xông vào, rất có thể đã bị người thanh niên kia giải quyết hết.

Với thủ đoạn của hẳn, chắc chắn không thể cản được thanh niên kia, khẩu súng trong tủ chính là hy vọng duy nhất của hắn.

Khi hắn di chuyển đến tủ, lén lút lấy súng ra khỏi ngăn kéo, trên mặt lộ ra một tia vui mừng, thì lại phát hiện Lý Quân không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt hẳn

"Cái..."

Hắn vừa định nói gì, bàn tay của Lý Quân đã đặt lên đầu hẳn.

"Rắc.

Xương sọ vỡ nát, cơ thể hắn ngã gục xuống đất.