Cực Phẩm Chiến Long

Chương 456: Ngông cuồng




Hơn nữa, đường đường là nhà họ Vạn lại bị một thằng nhóc làm cho sợ hãi như vậy, có mất mặt hay không? Nếu là lão thì lão trực tiếp phái toàn bộ cao thủ bảo vệ của nhà họ Vạn ra giết chết thắng nhóc đó, còn sợ không giết chết được nó sao?

Đứa em trai kia của lão đúng là quá cẩn thận rồi.

"Đi tìm mấy đứa chân dài đến biệt thự của tao, ông đây một ngày không có đàn bà là không ăn cơm nổi."

Vạn Tử Hào ra lệnh cho một tên thuộc hạ bên cạnh.

Trong bốn anh em nhà họ Vạn, người anh cả Vạn Tử Hào và người cháu trai Vạn Hách có tính cách giống nhau.

Nhưng không giống như cháu trai, bản thân Vạn Tử Hào rất giỏi võ công, trên người không hề có vẻ thiếu dinh dưỡng, suy thận như Vạn Hách.

"Ông lớn yên tâm, tôi sẽ đi sắp xếp ngay."

"Đi đi!"

Vạn Tử Hào vung tay, để cho tên thuộc hạ rời đi.

Nhà họ Vạn bị một người ngoài bắt nạt như vậy, lão đang rất tức giận.

Chỉ là tên thuộc hạ vừa mới đi đến cửa, còn chưa kịp bước ra khỏi cửa thì đã nghe thấy một tiếng "bịch”, cơ thể bị đá bay ngược vào trong, ngã gục xuống đất.

Lý Quân cứ thế thản nhiên xuất hiện ở cửa.

'Vạn Tử Hào đột ngột đứng dậy, trừng mắt nhìn Lý Quân: "Mày là ai?"

Lý Quân cười nói: 'Mày có phải ngu không? Tao

đã giết hai người nhà mày rồi, mà mày còn không đoán ra tao là ai sao?"

"Ban đầu tao định là tối nay sẽ lén vào giết mày, nhưng nghĩ đến thực lực của nhà mày hơi yếu, nên quyết định ban ngày sẽ trực tiếp giết chết mày luôn."

Vừa dứt lời.

Vạn Tử Hào lập tức nổi trận lôi đình.

"Thằng nhóc, mày quá kiêu ngạo rồi, dám chạy đến nhà họ Vạn của tao mà gây sự, nhà họ Vạn của tao là gia tộc đứng đầu thủ đô, mày chủ động đưa đến tận cửa thì đúng là muốn chết."

Nhưng Lý Quân dường như không nghe thấy lời đe dọa của lão, tiếp tục nói: "Đúng rồi, con trai mày, thăng Vạn Vịnh ấy, nó đang ở đâu? Theo thứ tự trong danh sách, ngày mai tao sẽ giết nó, lát nữa giết mày xong, tao sẽ bắt cóc luôn con trai mày, rồi đợi đến mười hai giờ đêm mới giết nó, như vậy ngày mai tao không cần phải đến nhà họ Vạn lần nữa."

"Ngông cuồng!”

Trong mắt Vạn Tử Hào lóe lên sát khí.

Thắng nhóc này lại dám ở trước mặt lão mà bàn bạc cách giết con trai lão? Hoàn toàn không coi lão ra gì.

Khoảnh khắc tiếp theo, lão đạp mạnh chân xuống đất, biến thành tàn ảnh lao về phía Lý Quân, những bước chân đi qua đều tạo thành một hố sâu.

Là anh cả trong bốn anh em nhà họ Vạn, Vạn Tử Hào có tính khí nóng nảy, nên cũng đi theo con đường từ ngoài vào trong, luyện ngoại công trước, nội công sau, quyền pháp của lão vô cùng cương mãnh.

Mặc dù lão cũng biết Lý Quân rất mạnh, nhưng đây là nhà họ Vạn, chỉ cần lão gây ra chút động tĩnh, người nhà họ Vạn sẽ lập tức chạy đến.

Lão không tin với thực lực của mình mà không thể đấu với Lý Quân được mười mấy phút?

Mà mười mấy phút cũng đủ để cao thủ nhà họ Vạn đến rồi.

Lý Quân nở nụ cười, chân khí tụ lại, lòng bàn tay hướng về phía trước đột nhiên vỗ tới.

Vạn Tử Hào như một con trâu rừng nổi giận lao tới, đột nhiên nhìn thấy một lòng bàn tay che khuất tâm mắt của mình.

Mà hơi thở tỏa ra từ lòng bàn tay đó khiến sắc mặt lão tái nhợt

"Ầm!"

Năm đấm của lão va chạm với lòng bàn tay của Lý Quân.

Khoảnh khắc này, lão như vừa đập vào một tấm sắt, không, là đập vào một cây cột sắt cảm sâu vào lòng đất mới đúng!

Một cơn đau đủ khiến người ta ngất xỉu truyền từ lòng bàn tay đến khuỷu tay, rồi truyền đến vai, cuối cùng khiến nửa người lão có cảm giác như bị xé rách.

Lão thậm chí có thể cảm thấy vô số vết nứt bắt đầu lan rộng từ các khớp của mình, vô số sợi cơ bắt đầu rách ra, xương cánh tay cũng bắt đầu nứt ra.

"Ầm!"

Vạn Tử Hào trực tiếp bị một lực mạnh làm cho bay lên.

Cơ thể lão như một con diều đứt dây, ú rũ bay lên không trung.

Cơn đau dữ dội chưa kịp tràn ngập đầu óc, xương cốt của lão đã vỡ vụn, cánh tay mềm oặt rũ xuống trong không trung.

Ngực cuộn trào, miệng phun ra một ngụm máu tươi, nặng nề đập xuống đất.

Lý Quân đuổi sát theo, nhìn Vạn Tử Hào ngã xuống đất vẫn trừng mắt nhìn anh một cách độc ác, Lý Quân không chút thương tiếc giẫm một cước kết liễu mạng sống của lão, rồi viết lên tường dòng chữ “Kẻ thứ ba" đảm máu, ung dung rời đi.