Nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt của Lý Quân, Trương Siêu, Trương Hữu Đức và mẹ của Trương Siêu căng thẳng đến mức gần như nghẹt thở, sắc mặt từng người đều tái nhợt, nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ nhanh chóng lan rộng.
Bọn họ không ngờ Lý Quân lại đáng sợ như vậy, ngay cả Trương Bưu cũng không phải là đối thủ của anh.
“Trương Siêu, cậu quên tôi đã từng cảnh cáo cậu rồi sao? Tôi đã cho cậu cơ hội, nhưng cậu không biết trân trọng nó!”
Lý Quân đi từng bước về phía Trương Siêu. “Không cho phép cậu tổn thương Siêu của chúng tôi.”
Mẹ của Trương Siêu cầm lấy dao và nĩa trên bàn ăn lên, xông lên phía trước muốn đâm vào cổ của Lý Quân.
Nhưng chỉ vừa đến gần thì bà ta đã bị Lý Quân đá bay vào. tường.
“Anh đừng..."
Trương Siêu vô thức muốn nói “Anh đừng đến đây” nhưng vừa mới nói được hai chữ thì đã nghe một tiếng rầm vang lên, sự đau đớn kịch liệt dâng lên từ dưới bụng, giống như là bị ô †ô đụng trúng.
Cả người hắn lập tức bị bay ra ngoài, đập vào ghế, toàn bộ chiếc ghế vang lên tiếng vỡ răng rắc thành từng miếng.
Trương Siêu ngã xuống đất, ôm lấy bụng dưới không ngừng giãy dụa, vẻ mặt tràn đầy sự đau đớn.
Hản đau đớn đến mức không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Lý Quân tất nhiên không có ý định kết thúc ở đây, anh tiện tay cầm lấy một chiếc nĩa thép trên bàn.
“Cậu muốn làm gì?” Trương Hữu Đức lúc này cũng lao đến.
Ngay khi ông ta vừa đến gần thì đã bị Lý Quân tát một bạt tai bay ra ngoài.
Cùng lúc đó, chiếc nĩa trong tay của Lý Quân lập tức bắn ra ngoài.
Chiếc nĩa dài ba tấc vẽ một đường thẳng trong không trung, như một mũi tên, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo cùng với tốc độ di chuyển đáng kinh ngạc.
“Phốc”
Chỉ một giây sau, cái nĩa đã cắm vào bên trong đầu gối của Trương Siêu.
Trương Siêu gào thét đau đớn, ôm lấy đầu gối không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
Thấy cảnh này, Trương Bưu ngã trên mặt đất chỉ biết nhìn với ánh mắt tuyệt vọng.
Bởi vì lúc này ông ta hoàn toàn không đứng dậy được.
Mà ngay vào lúc này, mẹ của Trương Siêu liền lên tiếng mảng chửi độc ác, có ý muốn bò qua để cứu con trai.
Nhưng mà bà ta vừa mới đứng dậy thì đã bị Lý Quân dùng chân đá ngã ra trên mặt đất.
Lúc này, Lý Quân lại cầm lấy một chiếc nĩa nữa trên bàn ăn, vung tay không hề có chút lưu tình, một chiếc nĩa nữa lại
bay ra, cảm vào đầu gối trên đùi phải của Trương Siêu.
Trương Siêu đau đớn gần như hôn mê, hai bên đùi đã bị Lý Quân phế bỏ hoàn toàn.
Lúc này, Lý Quân lại cầm chiếc nĩa thứ ba lên.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Trương Siêu để lộ ra sự sợ hãi, cơ thể hăn không ngừng run rẩy, ánh mắt hiện lên sự cầu xin.
“Đừng.”
Nhưng chỉ một giây sau, một chiếc rĩa bay ra đâm vào hạ bộ của anh ta.
“Aaa.."
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, vô cùng thống khổ.
Lý Quân lạnh lùng liếc nhìn toàn bộ đám người của nhà họ Trương năm rạp trên mặt đất, khinh thường quát lớn một tiếng, rút chiếc khăn tay ra, lau chùi bàn tay của mình, lúc này anh mới xoay người đi ra ngoài.
Trong hành lang đã đứng đầy người, bọn họ nghe được tiếng kêu thảm thiết bên trong, nhưng bởi vì biết Trương Bưu ở
bên trong cho nên không có ai dám đi vào xem xét tình hình.
Sau khi nhìn thấy người đi ra ngoài là một chàng trai trẻ thì tất cả đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Lý Quân không quan tâm đến phản ứng của đám người trong hành lang, điềm nhiên đi xuống lầu giống như không hề có việc gì.