Trần Hán Đình, chủ nhân của giới đỉnh cấp tài phiệt.
Khi nhận được điện thoại của Lý Quân, anh ấy đang ở trong quán trà của phố cổ Vân Sơn, cách Sở Châu 200 dặm, đang bàn thương vụ làm ăn trị giá mười tỷ với Thôi Nguyên Hạo, thiếu gia của Thôi gia.
Ở lối vào của ngôi nhà, một số vệ sĩ mặc đồ đen tỏ ra quyết liệt và cảnh giác.
Người phục vụ trà chuyên nghiệp mặc sườn xám, với tư thế chỉn chu, cẩn thận điều tiết nhiệt độ của trà.
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt của Trần Hán Đình lập tức trở nên nghiêm túc.
Anh ấy dặn dò nữ thư ký xinh đẹp đang đứng cách đó không xa ở phía sau: “Lập tức điều vài chiếc trực thăng, tôi muốn đến Sở Châu.”
“Cái gì?” Vẻ mặt nữ thư ký đầy kinh ngạc.
Cái thương vụ làm ăn trị giá mười tỷ này mới chỉ bàn được chưa đến nửa đường.
Ngoài kia không biết có bao nhiêu gia tộc muốn dính líu chỉ một phần với thương vụ này. Suy cho cùng thì cũng đều do thực lực của Trần Hán Đình quá cao, mới có thể đả động được đến Thôi Nguyên Hạo.
Vậy mà bây giờ Trần Hán Đình lại muốn ném Thôi Nguyên Hạo sang một bên để chạy đến Sở Châu ư, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
“Thôi thiếu gia, xem ra chuyện làm ăn lần này chỉ có thể bàn tiếp vào ngày khác. Tôi có một số việc muốn đi Sở Châu, thật sự rất xin lỗi” Trân Hán Đình nói.
Thôi Nguyên Hạo đang cầm tách trà trong tay, vẻ mặt lộ ra chút không hài lòng.
“Anh Trần, anh có biết ngoài kia có bao nhiêu người muốn bàn thương vụ làm ăn này không, anh thật sự muốn bỏ tôi lại sao?”
Trần Hán Đình liếc nhìn Thôi Nguyên Hạo với vẻ mặt bất mãn, cười chế nhạo.
Thôi gia quả thật là một gia tộc hàng đầu, không thua kém Trần gia, nhưng Thôi Nguyên Hạo này chỉ là con trai thứ ba của Thôi gia mà thôi.
Lần này anh ấy tình cờ phụ trách thương vụ kinh doanh này, tiện thể lịch sự khen ngợi hẳn ta vài câu, vậy mà hẳn ta lại tưởng bở nó là thật.
“Lần này tôi phải đi gặp một người hết sức quan trọng. Hy vọng Thôi thiếu gia có thể hiểu cho.”
Sau khi Trần Hán Đình nói xong, liền sải bước đi ra ngoài.
“Nếu tôi không hiểu thì sao?”
Thôi Nguyên Hạo đột nhiên lớn tiếng hỏi.
“Nếu anh không hiểu, thì cuốn ra khỏi đây, anh mà còn nói nhảm nữa thì tôi sẽ cho anh nếm mùi đó, có tin hay. không?”
Biểu cảm của Trần Hàn Đình đột nhiên trở nên dữ tợn.
Tách trà trong tay Thôi Nguyên Hạo rơi xuống đất phát ra một tiếng “choang”.
Trong chốc lát, hẳn ta bị khí thế của Trần Hán Đình uy hiếp, nên cũng không dám hó hé lời nào.
Thư ký đi theo phía sau Trần Hán Đình run rẩy, bắt đầu gọi điện sắp xếp mọi thứ.
Đi ra khỏi quán trà, thư ký không nhịn được mà hỏi: “Ông chủ, mọi chuyện đã được sắp xếp xong xuôi, nhưng ngài thật sự muốn đích thân đi sao?”
Trần Hán Đình nhìn lên bầu trời, thở phào một cái.
“Tôi đã chờ đợi cuộc gọi này từ rất lâu rồi.”
Trong giọng nói của anh ấy có chút phấn khích và vui mừng.
'Thanh Châu, một căn cứ huấn luyện bí mật. Đây là nơi mà Ưng Dương Vệ luyện tập.
Nơi này, Ưng Dương Vệ đã tập hợp vô số binh quân hàng đầu.
Nó có có một vị trí vô cùng đặc biệt ở của Chiến Bộ..
Và nổi danh nhất của Ưng Dương Vệ chính là thống lĩnh Thương Kế Tường, biệt danh là Lão Ưng - người đã thực hiện nhiều nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, và đã có những thành tích đáng nể, có thể gọi là nhân tố quan trọng của đất nước.
Nếu không phải vì hắn đã giết hai tên tù nhân trong quá khứ, bây giờ hẳn đã vác hai ngôi sao trên vai.
Lúc này, trong căn cứ, tất cả binh lính đều đổ mồ hôi như mưa và đang tập huấn luyện.
Cánh cửa trụ sở đột nhiên mở ra, và tên Lão Ưng bước ra khỏi đó với một khuôn mặt bình tĩnh.
“Lá gan của Tổng đốc Sở Châu không nhỏ, ngay cả lão đại của tôi đây cũng dám giam giữ, đây là chống lại trời cao mà”
Lão Ưng vỗ tay, ngay lập tức mọi người ngừng tập luyện và tập trung trước mặt cậu ta.
Lão Ưng nhìn hơn năm mươi người đang đứng trước mặt mình. Đây là những người anh em từng vào sinh ra tử cùng cậu ta, và họ cũng chính là binh vương mà chính tay cậu một mình mang ra.