Cực Phẩm Nam Nhân: Ảnh Đế Thỉnh Tự Trọng

Chương 15: Thân phận Đường Phục Sinh




Đường Phục Sinh thật sự không thể chịu được khi nhìn Vũ Dạ Uyển cứ như thế này, có lẽ anh thật sự đã khiến cô đau lòng quá nhiều lần nên hiện tại cô sinh ra tâm bài xích anh, chỉ cần nhìn thấy anh là cô đã thấy khó chịu không vui, xem như lần này là anh sai rồi, anh liền hạ giọng nắm lấy tay của cô, nhưng đã bị cô lạnh lùng gạt bỏ.

- Đường Phục Sinh, chú đừng có làm loạn khiến người đời cười chê nữa! Tôi đã có bạn trai rồi.

- Uyển Uyển, anh biết em không thích Giản Thiên Trọng, em chỉ muốn làm cho anh đau khổ thôi đúng không? Anh thừa nhận, anh hối hận hồi, Uyển Uyển đừng như thế nữa có được không, anh thật sự không chịu nổi.

Nếu như anh nói những lời này vào vài ngày trước thì có lẽ cô đã động lòng với anh một lần nữa, nhưng hiện tại thì cô đã không còn một chút hi vọng gì với mối quan hệ này, hiện tại cô chỉ muốn tập trung cho học tập và sự nghiệp, đợi đến một lúc nào đó thì cô sẽ rời đi, rời khỏi giới giải trí đầy thị phi này. Cô cười nhạt, nói:

- Đường Phục Sinh, chú có cảm thấy bản thân rất nực cười không? Ban đầu là tôi theo đuổi chú mười năm, cũng là chú từ chối tôi. Bây giờ tôi buông bỏ rồi thì chú lại nói chú cũng thích tôi?

Dừng một chút thì Vũ Dạ Uyển liền nắm lấy cổ áo của anh, kích động mà hét lớn:

- Chú nghĩ chú là ai hả? Tôi cũng không phải con chó mà chú gọi là đến, đuổi cũng không đi! Tôi là con người, trái tim của tôi cũng làm bằng da bằng thịt, nó chảy bằng máu chứ không phải là nước lã! Chú muốn nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi là ai chứ? Tôi là Vũ Dạ Uyển, con gái của Vũ Dạ Triệt và Trang Nhược Uyển, nếu như không phải lúc đầu tôi yêu thích chú thì chú nghĩ chú có thể đứng vững ở giới giải trí như hiện tại sao?

Những lời nói của cô khiến cho Đường Phục Sinh cứng đờ, nhưng những gì cô nói thật sự không sai, diễn viên của Thống Nhất nhiều như vậy, còn tài giỏi như vậy, nếu như không phải là vì Dạ Uyển yêu thích anh nhất thì làm gì có chuyện Vũ Dụ Bạch đem hết nhiều tài nguyên tốt cho anh, nhưng cũng không phủ nhận rằng Đường Phục Sinh rất có tài, nhưng không phải do thiên thời, địa lợi, nhân hòa thì làm gì anh có vị thế như hiện tại.

Anh cười khổ một tiếng, chắc hẳn nếu để người khác biết sự thật anh được nhiều tài nguyên như thế là vì con gái của ông chủ chiếu cố, nhưng khi cô ngỏ ý yêu anh thì anh lại bất nhân, bất nghĩa mà từ chối ngay lập tức, không chỉ một lần mà rất nhiều lần anh từ chối tình cảm của cô. Trong mắt người khác thì anh là một người có tài nên được nâng đỡ hết lòng, nhưng ở trong thâm tâm của tất cả diễn viên Thống Nhất đều biết, sự nâng đỡ mà Đường Phục Sinh có được đều là do Vũ Dạ Uyển ban tặng, nếu như năm đó không có cô thì dù là tài năng thế nào cũng chẳng có đất dụng võ.

- Uyển Uyển, em đừng nói như vậy. Anh sai rồi, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi.

Vũ Dạ Uyển cười nhạt, xong vẫn không nói gì mà rời khỏi, anh lại định nói gì đó nhưng lại nghe tiếng gọi í ới của Cao Trấn Hào, lúc này Cao Trấn Hào cũng đi đến chỗ anh đang đứng, đưa một bài báo cho anh, nói:

- Phục Sinh, cậu nhìn xem nửa bức ảnh của cậu và nửa tấm ảnh này có phải là cùng một tấm không?

Đường Phục Sinh nhíu mày nhìn vào tờ báo, chính chủ đăng bài báo này là Nhạc Lôi Hào của tập đoàn Nhạc thị, theo như những gì mà bài báo nói thì anh ta thất lạc em trai cách đây hơn hai mươi năm trước, trên đường Nhạc gia di dân từ Phong Thành đến Hà Lan thì gặp một chút trục trặc nên giữa đường đã bị lạc mất đứa con trai út bốn tuổi ham chơi. Cho dù Nhạc gia muốn đi tìm nhưng nhiều năm trôi qua từ nhờ báo chí đến thám tử tư hay bất cứ một điều tra viên nào cũng vậy, hoàn toàn không có chút tin tức nào cả. Nhưng sau nhiều năm thì Nhạc gia cũng đã có tiếng tăm lớn nên mới muốn một lần nữa đặt cược với ông trời lần cuối cùng, nếu như không có tung tích thì xem như gia đình họ vô duyên, vô phúc không thể đoàn tụ.

Nhưng manh mối cuối cùng của chuyện này thì chỉ có nửa tấm ảnh năm đó Nhạc Lôi Hào và em trai chụp cùng nhau, năm đó cũng là cha mẹ Nhạc gia muốn an tâm hơn nên mới xé tấm ảnh đó ra làm hai mảnh rồi đem bỏ vào quần của hai đứa trai. Nhưng bây giờ không thể ngờ nó lại là manh mối cuối cùng để họ tìm lại con trai nhỏ.

Cao Trấn Hào nhìn anh đang cứng đờ cũng chỉ lay lay nhẹ người của anh, nói:

- Phục Sinh, hay cậu thử đến Nhạc gia xem qua một lượt… Biết đâu cậu lại là thiếu gia nhà họ Nhạc thì sao, lúc đó thì…

- Đủ rồi, tôi không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Nhiều năm như vậy, tôi cũng từ bỏ lâu rồi.

Nói xong thì Đường Phục Sinh cũng rời khỏi, còn Cao Trấn Hào muốn gọi anh lại nhưng rồi lại thôi, chuyện này cũng chưa có gì là xác đáng nên cậu ta cũng không muốn làm lớn chuyện. Trước mắt thì phải điều tra lại một lần, khi nào chuyện này được xác nhận một trăm phần trăm, khi mà chắc chắn Phục Sinh là con cháu Nhạc gia thì đến lúc đó Vũ Dạ Uyển cũng không còn là cái gì nữa, mặc dù Cao Trấn Hào biết suy nghĩ của mình là bất nhân bất tính, nhưng Đường Phục Sinh vì Vũ Dạ Uyển mà sắp phát điên đến nơi rồi!

- Phục Sinh, tôi làm như vậy cũng chỉ muốn tốt cho cậu tôi thôi, cậu đừng trách tôi. Tiểu Dạ, là do cô quá ngang ngược, hống hách, tôi không muốn nhìn thấy Phục Sinh vì cô mà thân bại danh liệt!