Sau khi cha đưa mẹ lên phòng thì Vũ Dụ Bạch mới nhanh chóng lấy điện thoại ra để gọi cho Đường Phục Sinh, nhưng lần một, lần hai anh đều không nhận máy. Bây giờ trong lòng của Vũ Dụ Bạch thật sự nóng như lửa đốt, giống như chỉ cần thêm một mòi lửa là anh sẽ lập tức phát hỏa. Quan Vi Duyệt biết chồng mình cũng đang lo lắng cho đôi uyên ương mệnh khổ, nhưng mà dù sao thì bây giờ chắc hẳn họ đang có việc bận nên mới không nhận máy, cho dù chồng cô có tức giận thì cũng làm gì được đâu.
Mãi lâu sau, Đường Phục Sinh mới làm việc xong, anh vừa đi siêu thị về nhà, mở điện thoại lên xem thì hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ của Vũ Dụ Bạch. Lúc này Vũ Dạ Uyển nghe thấy tiếng mở cửa liền chạy xuống, nhìn ngó xung quanh một lúc, sau đó thì còn ngó nghiêng vào điện thoại của anh, khi cô nhìn thấy hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ từ anh trai thì cũng có chút hoảng hốt.
Bình thường Vũ Dụ Bạch chỉ gọi ba cuộc, nếu như không nghe thì thôi, nhưng lần này anh trai cô gọi hẳn ba mươi cuộc, chắc chắn đã có chuyện lớn rồi. Vũ Dạ Uyển liền thúc giục Đường Phục Sinh nhanh chóng gọi lại xem anh trai nói gì.
Chưa kịp để Đường Phục Sinh mở miệng thì ở đầu dây bên kia Vũ Dụ Bạch đã trữ tiếp đốt ngòi pháo, phát hỏa quát:
- [Đường Phục Sinh! Rốt cuộc cậu chết ở xó xỉnh nào mà bây giờ mới nhận máy của tôi hả? Cậu có biết bây giờ sắp tận thế đến nơi rồi hay không? Rốt cuộc là cậu còn muốn mạng nữa hay không vậy hả!]
- Dụ Bạch? Có chuyện gì vậy?
- [Chuyện gì? Mẹ tôi về rồi! Bà Trang Nhược Uyển về nhà rồi!]
Nghe đến đây thì Vũ Dạ Uyển lập tức nhảy dựng lên. Chết rồi, mẹ cô về rồi... Sao bà ấy lại về sớm như vậy chứ? Nhưng mà... Nghe giọng điệu của anh trai thì chắc chắn mẹ đang tức giận, nhưng mẹ giận vì chuyện gì chứ?
Cô và anh đưa mắt nhìn nhau, sau đó Vũ Dạ Uyển nói:
- Mẹ... Mẹ đã nói những gì? Anh hai... Mẹ có nổi giận hay không?
- [Nổi giận à? Ừ không có, mẹ không có nổi giận]
Nghe đến đây thì Vũ Dạ Uyển cũng an tâm mà thở phào một cái, nhưng chưa kịp để cô mừng rỡ thì ở bên kia Vũ Dụ Bạch đã hết lên đầy thương tâm:
- [Mẹ không hề nổi giận mà chỉ sắp nổ ra chiến tranh thế giới thứ ba thôi! Vũ Dạ Uyển, Đường Phục Sinh, mẹ không cho phép hai người ở bên nhau!]
Đường Phục Sinh chết sững, chẳng phải từ lâu rồi cô Uyển vẫn luôn xem anh là người trong nhà sao? Anh còn tưởng là cô Uyển đã chấp nhận anh từ lâu rồi chứ, tại sao lại đột ngột không nhận anh làm con rể nữa.
Nhưng nếu nói Đường Phục Sinh đang chết sững thì Vũ Dạ Uyển ở đây cũng bàng hoàng, chuyện của cô và Giản Thiên Trọng vẫn còn chưa nói cho mẹ biết thì làm sao mẹ biết cô và anh đang ở với nhau. Nhưng mà liệu mẹ có kịch liệt phản đối giống như trên những kịch bản phim hay không?
Nhưng tại sao mẹ lại không đồng ý chứ? Rõ ràng từ trước đến giờ bà ấy vẫn kịch liệt đẩy thuyền mà? Sao đột nhiên sau một chuyến đi thì mẹ lại thay đổi thái độ như thế... Chẳng lẽ nó có liên quan đến Nhạc gia? Nhưng Đường Phục Sinh còn chưa nhận lại Nhạc gia, thì làm sao mà có thể tại vì Nhạc gia cơ chứ?
- Anh hai... Mẹ nói gì?
- [Em muốn biết mẹ nói gì thì em và Phục Sinh nhanh chóng về Vũ trạch đi. Anh và cha cố gắng lắm mới đưa mẹ lên phòng để nghỉ ngơi, mẹ nói trong tối nay hai người phải về Vũ trạch, nếu không mẹ sẽ...]
- Mẹ sẽ thế nào?
- [Mẹ sẽ mời ám vệ của Tuyệt Ảnh Quân "mời" hai người về!]
Lúc này trong đầu của Vũ Dạ Uyển bày ra một chữ "chê", mời gì chứ, rõ ràng là áp giải thì đúng hơn. Tuyệt Ảnh Quân từ trước đến nay đều nghe lời của ông bác Tuyệt Khuyết và mẹ cô Trang Nhược Uyển, nhưng mà sau khi ông bác qua đời thì Tuyệt Ảnh Quân đã giao lại cho mẹ cô cùng bốn chú Kim Long, Chu Tước, Tân Yết và Bạch Hổ. Ngoại trừ mẹ ra thì cô chỉ biét cần cứu bốn chú Hổ Long Tước Yết mà thôi.
- Em sẽ gọi cho chú...
- [Em muốn nghĩ cũng đừng nghĩ, mẹ đã sớm điều chú Bạch Hổ và cô Tố Tố đến Minh thành rồi]
- Vậy em sẽ...
- [Chú Kim Long và chú Chu Tước đến Italy từ đầu tháng vẫn chưa về!]
- Thế thì...
- [Chú Yết đã được em nhờ vả vẫn chưa làm xong, còn cô Mộ Sa còn phải chăm con]
Bây giờ Vũ Dạ Uyển sợ rồi, bây giờ cô nên nương nhờ ai đây? Chẳng lẽ cái ba nhà Trang - Tuyệt - Vũ không ai giúp được cô sao? Chẳng lẽ cô thật sự sẽ chôn thay tại Vũ Trạch hay sao?
Đến đây, đột nhiên Vũ Dạ Uyển lại nảy lên một ý kiến.
- Em có cách rồi!
- [Tiểu Uyển, anh thật lòng khuyên em đừng tìm chú ba và chú út. Chú thím ba lúc nào cũng nghe lời mẹ. Chú thím út thì càng không đáng tin tưởng, nhất là chú út, nói chú út nhát thứ hai không ai dám giành đầu bảng]
Vũ Dạ Uyển bất lực rồi, cô liền gào khóc, nói:
- Vậy em nên làm sao đây? Anh hai... Cứu em đi.
Nhưng Vũ Dụ Bạch cũng bó tay, ai thì anh còn đề phòng được chứ đây là mẹ mình, là người đẻ ra mình thì thử hỏi làm sao có thể qua mặt được, cách duy nhất còn lại cho hai người họ chính là "Nhanh chóng vác cái mạng đến đây", biết đâu đến lúc đó mẹ sẽ khoan hồng độ lượng mà không giết hai người.
Bất quá thì chỉ tàn phế thôi... Chắc vậy...