Sau khi đưa Đường Phục Sinh về nhà thì Hàn Nhâm cũng đã xin phép về công ty để báo cáo với Vũ Dụ Bạch, anh cũng không nói gì mà để cậu ta.
Ngồi trong ngôi nhà nhỏ của mình thì Đường Phục Sinh cũng bắt đầu có vài suy nghĩ, hiện tại anh cũng không biết Trang Nhược Uyển và Vũ Dạ Triệt muốn gì nữa, nếu như họ đơn giản chỉ muốn con gái có hạnh phúc thì anh có thể sẽ có cơ hội, nhưng nếu hai người họ muốn đảm bảo cuộc sống sau này của con gái thì đúng là nghề nghiệp của anh không hẳn là ổn định.
Nghĩ tới nghĩ lui thì anh lại lấy trong ngăn tủ ra một tấm danh thiếp, đây là danh thiếp của Nhạc Lôi Hào mà trước khi rời khỏi bệnh viện thì Vũ Dụ Bạch đã đưa cho anh. Nếu như bây giờ anh nhận tổ quy tông thì liệu có thể khiến cho Trang Nhược Uyển và Vũ Dạ Triệt yên lòng hay không đây?
Không nghĩ nữa, Đường Phục Sinh liền lấy điện thoại ra rồi gọi điện cho Nhạc Lôi Hào.
- [Doãn Sinh... À không, Phục Sinh, em gọi anh có chuyện gì không?]
- Có thời gian không, chúng ta cần nói chuyện một lúc.
- [Được, em gửi địa chỉ cho anh đi]
Sau đó thì Đường Phục Sinh liền tắt máy, anh cũng nhanh tay gửi địa chỉ nhà của mình. Dù sao thì hiện tại danh tiếng của anh vẫn chưa hẳn là tốt, lại không có trợ lý ở bên cạnh nữa, nên tốt nhất thì vẫn nên nói chuyện tại nhà sẽ hay hơn.
Rất nhanh sau đó thì Nhạc Lôi Hào đã đến, đi cùng anh ấy là Doãn Lạp Na, hai người họ đã từng là vợ chồng, nhưng sau đó thì đã ly hôn, hiện tại thì họ đã tái hôn cách đây không lâu. Nhìn thấy hai người họ thì Đường Phục Sinh cũng mở cửa để họ đi vào nhà.
- Em có chuyện gì muốn nói sao?
- Tôi chỉ muốn hỏi anh một chút thôi, nếu như tôi nhận tổ quy tông thì liệu Nhạc gia có thể giúp tôi thuyết phục Vũ gia được không?
- Được, giao tình của chị dâu của em và con dâu nhà họ Vũ không tồi. Cô ấy cũng có thể nói giúp em vài câu.
Doãn Lạp Na cũng gật đầu, tiếp đó thì chị ấy cũng nói thêm về tình hình sức khỏe của mẹ anh, bà ấy đã lớn tuổi và rất yếu rồi, cuộc đời của bà ấy đã quá cực khổ vì sống trong tự trách. Bà ấy luôn xem bản thân là tội nhân vì đã làm lạc mất anh, nên sức khỏe cũng dần bị bào mòn, bây giờ bà ấy đã như cây đèn cạn dầu, có thể ra đi bất cứ lúc nào... Và nguyện vọng duy nhất của bà ấy chính là được nhìn đứa con trai thất lạc lần cuối.
Mặc dù Đường Phục Sinh không hận ai cả, vì anh chỉ nghĩ đơn giản là số của anh không may mắn nên đã không thể sống trong nhung lụa từ bé. Hơn nữa cũng vì đó mà anh có thể gặp được Vũ Dạ Uyển, một cô gái khiến anh yêu đến chết đi sống lại.
- Phục Sinh, về nhà gặp mẹ một lần có được không? Xem như là anh cầu xin em...
Đường Phục Sinh tuy có chút suy nghĩ và đắn đo, nhưng rồi anh vẫn đồng ý. Nói sao thì từ khi anh và gia đình lạc nhau cũng đã gần ba mươi năm rồi, gương mặt của cha mẹ cũng đã sớm không còn nhớ nổi.
Nhận được sự đồng ý của em trai thì Nhạc Lôi Hào và Doãn Lạp Na rất vui mừng, hai người họ liền nhanh chóng chuẩn bị xe và để cho anh chuẩn bị một chút.
[...]
Đến Nhạc gia, Đường Phục Sinh có phải trầm trồ với cơ ngơi như thế này, từ khi Nhạc lão gia mất thì người chèo chống Nhạc gia chỉ còn lại Nhạc Lôi Hào, nếu như anh ấy không cầm cự được thì làm gì có ngày hôm nay. Bất giác, Đường Phục Sinh lại thấy bản thân quá vô dụng.
Nhạc Lôi Hào liền kéo tay của anh đi vào nhà, đi đến một căn phòng lớn thì đã đưa anh vào. Từ ngoài cửa thì anh đã ngửi thấy một mùi thuốc nồng nặc, ở trên giường lớn là một người phụ nữ già yếu, xung quanh bà ấy còn có rất nhiều máy móc khác nhau, trên mũi cũng có một sợi dây để truyền oxi. Nếu như theo trí nhớ của anh, thì mẹ của anh năm nay chỉ mới có năm mươi bảy tuổi thôi, nhưng tại sao... Tại sao bà ấy lại thành ra nông nỗi này?
Nhạc Lôi Hào sau khi kéo anh vào phòng liền đi đến bên cạnh mẹ mình, nói:
- Mẹ, mẹ nhìn xem ai đến kìa... Là Doãn Sinh, là Doãn Sinh đó mẹ...
Người phụ nữ trên giường cũng có chút phản ứng, bờ mi của bà ấy run lên, sau đó là chậm chạp mở mắt ra nhìn anh. Xuất hiện trước gương mặt của bà ấy là đứa con trai Nhạc Doãn Sinh, hai tay của bà ấy liền đưa về phía của anh, khó khăn nói:
- Doãn... Doãn Sinh... Doãn Sinh...
Nhưng anh chỉ đứng bất động ở đó, nhìn thẳng về phía của người phụ nữ kia, anh có chút khó xử và không biết nên làm gì. Còn bà ấy thì cứ luôn miệng gọi anh với cái tên "Doãn Sinh".
Một lúc sau, hơi thở của bà ấy có phần gấp gáp, Nhạc Lôi Hào nhìn thấy lo lắng, nói:
- Mẹ! Mẹ sao vậy! Gọi cấp cứu! Nhanh lên!