Cùng Anh Băng Qua Thiên Hà

Chương 14: Bị cưỡng hôn




“Mới vừa bị bồ đá nên cũng không khoẻ lắm.”

Tên lừa tình như hắn rồi cũng có ngày bị người ta đá hay sao? Đúng là một lời nói dối nực cười nhất từ trước tới giờ.

Cô không để tâm đến lời hắn nói, tiện tay cầm lấy chai rượu. Còn chưa kịp rót vào ly của mình Nhật Thiên đã đưa cái ly rượu trống không của hắn ra tỏ ý muốn cô rót cho. Thanh Khuê liếc mắt nhìn hắn đầy thù ghét, miễn cưỡng rót cho hắn trước rồi mới rót cho mình.

“Không cụng ly à?”

Thanh Khuê vừa đưa vành ly chạm vào môi hắn đã vội nói: “Ít ra có tôi ở đây cô cũng phải mời tôi uống một ly chứ.”

“Đúng là tên phiền phức.”

Cô tự thì thào trong họng, nhíu mày khó chịu, đưa vành ly của mình chạm vào vành ly của hắn. Từ lúc có sự góp mặt của Nhật Thiên hình như cũng chẳng thay đổi được gì. Cô vẫn điên cuồng uống đến say mèm đến mức khiến cho hắn phải bất ngờ.

Hắn bất ngờ vậy cũng phải thôi vì lúc cô với hắn còn yêu nhau cô đã vì hắn mà thay đổi tất cả. Chỉ sau khi chia tay với hắn cô mới từ từ trở về đúng với con người trước kia.

“Đồ tệ bạc, tôi yêu anh nhiều đến vậy mà...”

Thanh Khuê say đến mức chỉ còn lại một tí lý trí nhỏ nhoi. Nhật Thiên đứng ở một bên nghe thấy lời cô nói hắn còn tưởng đâu cô vẫn còn trách hắn vụ hắn cắm sừng cô bảy năm về trước.



Hơn nửa đêm, Thanh Khuê lảo đảo cầm theo túi xách chuẩn bị lái xe về nhà thì Nhật Thiên nhanh chóng chắn ngay trước mặt cô, ngỏ ý muốn làm tài xế chở cô về. Có người chấp nhận làm tài xế miễn phí cô cũng không ngu gì cản hắn làm chi.

Nhật Thiên chở cô về tới nhà, rồi hắn đứng trước cửa nhà cô gọi một chiếc taxi khác tới đón. Mọi ngày Thiên Tử đều không về nhà nên hôm nay cô vẫn cứ ngây thơ nghĩ rằng anh sẽ ở công ty cho đến sáng mới về nhà thay đồ. Ấy vậy mà lúc Nhật Thiên đưa cô về anh lại đứng ngay trước cửa nhà đợi cô.

Nhìn thấy bóng dáng anh đứng ở trước cửa cô liền bừng tỉnh khỏi cơn say, có hơi lo lắng tới cảnh khi anh và Nhật Thiên chạm mặt nhau.

Cô có cảm giác ánh mắt của Thiên Tử Phong dành cho Nhật Thiên rất lạ. Anh thấy cô say khước, đi siêu siêu vẹo vẹo cũng không hỏi tới thân phận của Nhật Thiên là ai, anh dìu cô vào trong nhà, sau đó mới chạy ra ngoài lái xe vào trong gara.

Cho đến sáng ngày hôm sau khi tỉnh dậy anh cũng chẳng hỏi gì cô về vụ hồi tối. Không hiểu sao trông thấy cái thái độ dửng dưng đó của anh lại làm cho cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Nếu anh đã không quan tâm đến thì cô cũng không cần phải bận tâm làm gì cho mệt não. Tần suất cô đi club và được Nhật Thiên chở về ngày một nhiều.

Cuối cùng cũng có một ngày Thiên Tử Phong bị tức nước vỡ bờ.

Đó là vào hôm kỷ niệm ngày cưới của cả hai. Thiên Tử Phong từ trước đã dẫn Nguyệt Dung qua Thiên gia nhờ chị An Ngọc trông nom giúp một bữa để ở nhà cho hai người có không gian riêng tư. Anh đích thân xuống bếp chuẩn bị chu đáo mọi thứ từ rất sớm cuối cùng tới tận hai giờ khuya Thanh Khuê mới chở về.

“Cảm ơn anh.” Thanh Khuê mỉm cười thân thiện, nói lời cảm ơn với Nhật Thiên.

Hắn gật đầu rồi mở cửa xuống xe. Vì ngày nào cũng như ngày nào nên mỗi lúc hắn chở cô về hắn đã gọi sẵn một chiếc taxi đứng đợi ngay chỗ cũ.



Chứng kiến thấy hắn lên xe xong cô mới yên tâm mở cửa lái xe vào trong. Bước vào trong nhà thứ đầu tiên đập thẳng vào mắt cô là bóng tối sâu thăm thẳm.

“Tử Phong, anh có ở nhà không?” Cô khẽ gọi.

Không nghe thấy tiếng ai trả lời cô liền nghĩ chắc hẳn Thiên Tử Phong đã đi tới công ty. Khom người tháo bỏ đôi cao gót Thanh Khuê ngay lập tức bị ai đó kéo giật mạnh vào bên trong.

“Áaaa!!!”

Theo bản năng cô lớn tiếng la lên, vài giây sau cả bờ môi đã bị người đó cuồng bạo xâm chiếm. Khắp khoang miệng bị tấn công dữ dội, cô cố gắng dùng sức để đẩy người đó ra xa nhưng người này có sức lực rất mạnh, dù cô có cố cách mấy cũng chẳng thể làm cho người đó xê dịch dù chỉ một chút.

Thanh Khuê cắn răng chịu đựng chờ cho đến khi người đó thoã mãn sẽ buông tha cho cô. Vô tình trong lúc cả hai tiếp xúc gần gũi chóp mũi Thanh Khuê đã ngửi được mùi nước hoa quen thuộc.

Bờ môi căng mọng bị cưỡng ép đến mức thiếu dưỡng khí mới được buông tha. Thanh Khuê dồn dập bổ sung không khí vào phổi, gấp gáp lên tiếng hỏi:

“Tử Phong, là anh có phải không?!”

Tầm mắt chỉ có một màu đen cô không thể nào xác nhận bằng mắt người vừa cưỡng hôn cô là Thiên Tử Phong được. Dựa vào khứu giác, cảm giác thân quen của người này vừa truyền tới cô dám cam đoan là Thiên Tử Phong.

Đợi mãi không thấy lên tiếng Thanh Khuê dần mất bình tĩnh: “Tử Phong, có phải là anh không? Anh mau trả lời em đi.”