Tả Thiên mới đến,không dám nhận nhầm sinh viên, học kỳ này chỉ mở hai môn học liên kếtvới nhau, văn hóa dân tộc học và văn hóa du lịch thế giới, khóa học nàytừ trước đến nay sinh viên thường không bao giờ đến đủ, nhưng không biết ai tiết lộ phong thanh, nghe nói đi học sẽ có giảng viên phong lưuphóng khoáng, tuấn tú lịch sự, còn hơn Phan An, tức chết Tống Ngọc, thời điểm Tả Thiên bước vào phòng học, bên trong quả thực chật kín chỗ,thiếu chút nữa anh tưởng rằng mình vào nhầm phòng học.
Hai tiết học liên tục trôi qua, mặc kệ anh nói cái gì làm cái gì, ở bên dưới đều vang lên các loại tiếng kinh hô không dứt.
"Rất đẹp trai nha."
"Thật có khí chất."
" Tiếng nói thật dễ nghe."
"Tri thức thật uyên bác."
Thật ra Tả Thiên thật sự đang rất thoải mái, từ nhỏ anh đã có vẻ ngoài xuấtchúng, thành tích vận động cũng hơn người, sớm có thói quen được mọingười vây quanh như những vì sao vây quanh mặt trăng, vậy nên trongtrường hợp nhỏ như thế này, anh không hề bị ảnh hưởng một chút nào.
Chuông tan học vừa vang lên, Tả Thiên còn chưa kịp nói một tiếng tan học, sinh viên xông lên như thủy triều, bốn phương tám hướng vây anh lại, màđồng sự tốt của anh Phan Dương không biết từ góc nào xông ra , “ Giáosư Tả hiện nay không có bạn gái,cũng không có bạn trai, mọi người ai cónhu cầu thì nhanh chân báo danh ”.
Thái dương Tả Thiên chảyxuống một giọt mồ hôi lạnh, anh bỗng nhiên biết lời đồn đãi ở trường làtừ miệng người không đức độ nào phun ra, anh thật sự là *** vô ý.
Những học sinh kia làm bộ dáng thật giống nhau, kiễng mũi chân, giẫm lên ghếvà bàn, một đám giơ tay thật cao, phía sau cũng như phía trước làm choTả Thiên nghĩ rằng mình là tờ chi phiếu một trăm vạn.
"Em."
"Em em em."
"Còn có em."
Tả Thiên thường ngày bình tĩnh cũng trở nên đau đầu,mà Phan Dương đứng một bên cười nghiêng ngả như chú mèo vừa đi ăn trộm về.
Độtnhiên một đám *** tiếng nói trở nên im bặt, tất cả mọi người quay đầunhìn lại, đầu tiên là nhìn thấy cái bàn bị chổng ngược, tiếp theo nhìnthấy một *** cô gái, bộ dạng của cô thập phần xinh đẹp đáng yêu, biểutình lại lạnh lùng thản nhiên, cô vỗ vỗ tay, động tác nhẹ nhàng nhưkhiêu khích : nhảy lên một cái bàn khác, trong nháy mắt trong phòng họclặng ngắt như tờ.
Sau đó một tiếng nói dị thường trong trẻonhưng lạnh lùng của cô gái đó vang lên, "Mọi người không cần tranh cãi,anh ấy là bạn trai của tôi, chúng tôi ngay đến đứa nhỏ cũng có rồi, hiện tại đang học lớp bốn."
Khương Lai thật đúng là tận sức bôiđen anh, trên đầu Tả Thiên suýt chút nữa bốc khói, cô gái này lén hồnháo cũng thôi, tự nhiên còn chạy đến nơi làm việc của anh náo loạn, lần này đã vượt qua ranh giới cuối cùng của anh.
Mà cõi lòng Phan Dương như một viên thủy tinh tan nát thành vô số mãnh, lần thứ hai bụm mặt lệ tuôn rời đi.
Khương Lai từng làm qua trợ giảng trong thời gian còn đi học ở đây , cô trẻtuổi lại xinh đẹp, cho nên có không ít người nhận ra cô, mà bộ dáng lạnh lùng thản nhiên của cô trong lúc nói chuyện không thể nghi ngờ đặc biệt làm cho người ta tin phục lực cùng với áp lực, sau khi mọi người phátra tiếng kinh hô bất khả tư nghị*, cũng lục đục tản đi, không dây dưanhiều nữa.
*Bất khả tư nghị:không thể tin nổi
"Không cần đi làm?"
Tả Thiên chậm rãi bước tới chỗ cô, nở nụ cười chân thành, tiếng nói rấtbình thản, nhưng Khương Lai lại cảm thấy có một luồng sát khí phóng tớimình từ người đối diện, cô ngoan ngoãn nhảy từ trên bàn xuống, "Thờigian bọn em đi làm rất tự do, chỉ cần trong thời gian quy định nghiêncứu ra thành quả là được."
Tả Thiên nhíu mày, "Cho nên không có việc gì tới chỗ này của anh làm loạn?"
Khương Lai trịnh trọng trả lời anh, "Lời nói của người đồng sự kia đều là thật sao, nếu em không tới kịp thì anh nhất định đã bị những người đó đoạtđi rồi, em nói rồi em muốn theo đuổi anh, đương nhiên không thể để choanh bị người khác cướp đi."
"Trên thế giới không có ngườinào theo đuổi như em, vì theo đuổi anh mà bôi đen anh, em không biết làem hơi quá đáng sao, em có từng tôn trọng anh sao? Với hành vi này củaem, anh có thể tố cáo em tội ác ý phỉ báng người khác." Tả Thiên thu lại nụ cười, khuôn mặt không chút thay đổi, Khương Lai biết anh thật sự tức giận.
Nhưng cô cố tình không chịu thỏa hiệp, "Em không cóbôi đen anh, chúng ta ngay cả đứa nhỏ cũng có, anh không tin,em đưa anhđến trường học của Khương Noãn,để chính anh hỏi cha đứa nhỏ là ai." Đâylà khúc gỗ duy nhất có thể cứu mạng cô, cho dù bị anh chán ghét, cô cũng không thể buông tay.
"Anh hà tất gì phải đi so đo với mộtcô gái, chỉ cần dùng một sọi tóc của cô bé xét nghiệm DNA đối chứng, lời nói dối của em sẽ không có tác dụng."
"Không cần, em không cần anh làm xét nghiệm DNA đối chứng, con bé vốn chính là con gái của anh.”