Cưng Chiều Bảo Bối Nhỏ

Chương 1




Một cô gái dáng người cao ráo,tóc dài như tảo biển, gương mặt khả ái ngũ quan xinh xắn đang ngước lên nhìn toà nhà chọc trời. Đây sẽ là nơi dừng chân đầu tiên sau khi về nước.

“Xin chào, tôi đến nhận việc”

Lễ tân thấy cô gái trước mặt không khỏi ngẩn người, sau đó nhanh chóng đứng thẳng người lên. Cô gái nhỏ này cao quá, bản thân đã mang giày cao gót còn thấp hơn một cái đầu.

“Xin hỏi cô là?”

“Quý Dư”

“Thư ký Lý có lời, xin mời cô lên tầng cao nhất nhận việc ạ”

Lễ tân nhìn theo hướng cô gái vừa đi, lẩm bẩm

“Đẹp thật, sao cao được nhỉ”

Trước cửa văn phòng tổng giám đốc. Lý Trác thư ký tổng giám đốc đang luyên thuyên

“Bàn làm việc của cô ngay bên trái bàn của tổng giám đốc, đây là sổ tay nhân viên. Cô có thể vào trong chuẩn bị, 9 giờ Trình tổng đến sẽ phân công việc cho cô”

Cô mỉm cười nhận lấy sổ tay.

“Cảm ơn thư ký Lý”

9 giờ cửa phòng mở ra.

Một dáng người cao ráo thẳng tắp bước vào.

Anh mặc vest đen, sơ mi đen mang theo hơi thở cấm dục.Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, cô gái này không tệ, đồ trên người toàn hàng cao cấp mà lại đến làm trợ lý cho anh. Thật thú vị.

“Đợi lâu rồi?”

Cô ngước mắt lên lướt qua một tia kinh diễm lắc đầu thu lại ánh mắt, khẻ mỉm cười.

“Không lâu”

Anh nhìn cô thật sâu rồi sải bước tới bàn làm việc, chỉ bỏ lại một câu.

“Xem lại các số liệu, chuẩn bị tài liệu chiều nay đi ký hợp đồng với tôi”

Trong phòng làm việc chỉ nghe tiếng gõ bàn phím cạch cạch, bỗng giọng nói trầm thấp vang lên tiết chữ như vàng.

“Cà phê”



Quý Dư đảo mắt nhìn khắp phòng không có ai ngoài mình,anh là đang nói chuyện với cô sao. Tuy trong lòng đang mắng tên nào đó nhưng vẫn đứng lên đi đến phòng trà nước. Một lát sau hương cà phê thơm ngào ngạt khắp căn phòng. Quý Dư đặt tách cà phê trên bàn rồi về chỗ ngồi.

Trình Thiên Vũ lắc nhẹ ly cà phê trên tay, uống một ngụm mày rậm khẽ nhướng.

“Cà phê không tệ“

Quý Dư nghe vậy khẽ thở phào, không quên tự luyến.

“Trình tổng không chê là tốt rồi”

Nửa đêm về khuya tại khu chung cư Nhã Thự viên. Quý Dư đứng cạnh cửa xe, gió thổi tóc cô bay nhẹ. Nhìn như tinh linh nhỏ dưới ánh trăng.

Cô rất đẹp, không hổ danh thiên kim đệ nhất thủ đô.

“Cảm ơn Trình tổng đưa tôi về”

Trình Thiên Vũ nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt môi mỏng cong lên. Không biết có phải do men say hay không, lúc này anh muốn ở cạnh cô thêm một chút.

“Không mời tôi lên nhà sao?”

Qúy Dư hơi bất ngờ với lời đề nghị của anh không nhanh không chậm mở lời.

“Vậy mời anh lên uống tí trà giải rượu?”

Trình Thiên Vũ thong thả bước về phía trước bỏ lại cô gái vẫn còn đang hoang mang lại phía sau. Quý Dư quả thật chưa hoàn hồn, cô mời xả giao thôi mà anh lên thật à!!!.

“Dẫn đường”

Trong phòng khách bầu không khí hơi kì lạ. Quý Dư hơi ngập ngừng để ly trà lên bàn.

“Trà giải rượu của anh, lần sau anh không cần giúp tôi ngăn rượu, thật ra tửu lượng của tôi rất tốt”

Trình Thiên Vũ như không nghe thấy, ánh mắt rơi trên tấm ảnh trên bàn. Một trai, một gái đứng sóng vai với nhau.

“Đó là bạn trai của cô sao?”

Quý Dư nhìn theo tầm mắt anh thấy anh nhìn tấm ảnh như muốn đốt một lỗ lên đó.

“Không phải. Là anh trai tôi”

“Hôm nay thấy cô mang đồ ăn trưa, cô tự làm”



“Vâng. Tôi tự làm đấy”

Cô rất thích nấu ăn, cũng rất ngon. Nhiều năm trước Hàn Viễn bị bệnh cần điều duỡng thời gian dài nên cô học nấu ăn, làm nhiều món bổ dưỡng cho cậu ấy.

Đang thắc mắc anh hỏi mình như thế làm gì thì Trình Thiên Vũ phun ra một câu làm cô suýt bật ngửa.

“Ngày mai cũng mang cho tôi một phần, cô nấu”

Hơi bất ngờ với lời đề nghị này Quý Dư nhíu mày, ít khi tỏ thái độ.

“Tại sao? Tại sao tôi phải làm cơm trưa cho anh”

“Tại sao cô không thể?”

Quý Dư tức tới bật cười, người gì thế này, có việc nhờ người khác mà sắc mặt âm trầm, đã vậy thái độ còn lạnh lùng.

“Tôi là trợ lí của anh. Không phải vợ anh”

Mắt anh loé lên, rất nhanh thu lại, đứng lên vuốt vuốt tay áo đi thẳng ra cửa không ngoảnh đầu lại.

“Cô là trợ lí đặt biệt. Việc của cô là làm theo yêu cầu của tôi”

“Ở đây an ninh không tốt không nên về khuya một mình”

Cô nhìn theo bóng lưng nói lời phản bác yếu ớt

”Phải tăng lương đấy”

”Được”

Tiển người đi rồi Quý Dư ngâm người trong bồn tắm, cô thoải mái híp mắt thở dài một hơi. Quấn khăn bước ra khỏi phòng tắm là nửa giờ sau. Hương thơm ngào ngạt bay khắp phòng. Điện thoại trong túi xách bỗng reo lên.

“Alo”

“Tối mai nhớ đón lão nương”

“Hàn Viễn, cậu về nước sao?”

“Ừ đấy”

“Nhớ mua quà cho tớ đó”

“Nhớ rồi tiểu tổ tông”