Cưng Chiều Bảo Bối Nhỏ

Chương 14: Cuộc gọi nửa đêm




Quý Dư muốn đi xem phim nên hai người họ đến rạp chiếu phim. Một tay cô khoác tay anh, một tay ôm bịch bổng ngô. Kéo tay anh thúc giục.

“Chú à nhanh lên, phim sắp chiếu rồi”

“Em gọi anh là gì”

“Ông xã, ông xã, nhanh lên”

Trình Thiên Vũ nghe cô gọi ông xã thì trái tim già nua bỗng mềm nhũng. Có trời mới biết bây giờ anh chỉ muốn làm điều cầm thú với cô, bắt cô dùng giọng mềm mại đó thấp giọng gọi ông xã hết lần này đến lần khác.

Quý Dư không biết những gì anh đang suy nghĩ, cô chọn một bộ phim tình cảm mới ra mắt có tên là Tìm lại em.

Không phải cuối tuần nên trong rạp cũng không đông lắm, anh chọn chỗ hơi khuất trong góc.

Anh nói muốn không gian riêng, yên tĩnh.

Trình Thiên Vũ nhìn sang cô vợ nhỏ, cô đang chăm chú nhìn lên màn hình chiếu, tay bóc bổng ngô, miệng nhai nhép nhép không ngừng. Nhận ra anh đang nhìn mình, cô quay sang bỏ bổng ngô vào miệng anh.

“Anh ăn đi”

“Ưm”

Trình Thiên Vũ một tay nâng cằm cô lên, một tay giữ chặt gáy cô hôn sâu xuống, từ nụ hôn nhẹ nhàng kiểu Pháp, đến nụ hôn sâu cháy bỏng. Môi lưỡi dây dưa, ướt át.

Cho đến khi về khách sạn rồi, Quý Dư vẫn không biết nội dung của bộ phim là gì. Vừa vào trong anh đã bế cô lên đi vào phòng.

Cô chống tay lên ngực anh, ngăn chặn hành động cầm thú nào đó.

“Đừng, không được”

“Vợ, anh muốn”

“Hôm nay không được”

“Tại sao”

Trình Thiên Vũ ngẩn đầu từ ngực cô lên. Hai mắt phát ra ánh sáng xanh lè, giọng ấm ức.

“Cái đó, bà dì em đến rồi”

“…”

“Anh ngồi dậy đi, nặng chết đi được”



“…”

“Này”

Quý Dư thấy anh không có phản ứng thì đưa tay đẩy đẩy. Trình Thiên Vũ nén cơn xao động trong người xuống. Giọng vẫn còn khàn.

“Để anh bình tĩnh lại đã”

“Khi nào hết”

“Ba, bốn hôm”

“Phải ăn chay mấy hôm sao”

“Tên cầm thú nhà anh, ngày thường anh ăn thịt còn ít sao”

Tên này từ khi kết hôn trừ khi anh đi công tác, còn lại không đêm nào cô được ngủ ngon. Ngày nào anh cũng phải lay người, gọi cô dậy, một lúc cô mới thức dậy nổi. Hai người vẫn chưa công khai mối quan hệ, đến công ty cô xuống xe vào trước một lúc. Anh đỗ xe, hút hết điếu thuốc rồi mới lên sau.

Sáng nay khi cô vệ sinh cá nhân thì đã biết bà dì đến rồi. Do cô không đau bụng nên anh không nhìn ra.

Trình Thiên Vũ lấy lại được bình tĩnh, nhẹ nhàng xoa bụng cô.

“Có khó chịu ở đâu không”

“Không có”

“Không đau bụng sao”

“Không đau”

“Phụ nữ thường đến ngày này sẽ đau bụng mà”

“Sao anh biết”

“Không phải sao”

Quý Dư cảm thấy ngọt ngào trong lòng, vòng tay ôm thắt lưng anh.

“Lúc trước mỗi lần đến sẽ đau bụng, nhưng em tìm được một số loại thảo dược, kết hợp lại với nhau có công dụng điều hòa, giảm đau bụng

Bây giờ mỗi lần đến ngày cũng không còn đau nữa”

Nhắc đến dược liệu cô bỗng nhớ thuốc hút của anh đã làm xong rồi. Tất nhiên không phải cô làm, cô chỉ ghi ra công thức rồi nhờ anh trai gửi đi sản xuất giúp. Anh trai cô cũng có một loại.



“Của anh này, hương bạc hà. Thử xem”

Trình Thiên Vũ cầm lấy bao thuốc ra ban công hút, sẳn tiện nghe điện thoại.

“Alo”

“Thiên Vũ”

“Ừm, sao thế”

“Khi nào anh về”

Anh rít một hơi thuốc, khói thuốc làm mờ gương mặt anh. Đầu dây bên kia giọng nói ngọt ngào vẫn còn.

“Hai hôm nữa”

“Em nhớ anh”

“Ừm, ngoan ngủ đi”

“Vâng”.

Anh hút hết điếu thuốc rồi xoay người đi về phòng, anh đứng nhìn cô gái ôm chăn ngủ đến ngọt ngào trên giường. Những điều ngọt ngào này không biết còn giữ được bao lâu nữa.

“Mau tới ôm em, khuya rồi đứng đó làm gì thế hả”

Anh bật cười chui vào chăn ôm cô vào lòng.

“Anh đi hút điếu thuốc”

Cô ngước lên hôn khoé môi anh rồi rúc xuống ngực anh cọ cọ.

“Mùi vị thế nào”

“Bạc hà”

“Thích không”

“Rất thích”

Nghe được câu trả lời vừa ý, cô lẩm bẩm gì đó rồi ngủ thiếp đi. Anh hôn lên trán cô lẩm bẩm.

“Bảo bối,ngủ ngon”.