Cưng Chiều Bảo Bối Nhỏ

Chương 19: Em là trẻ con sao




“Anh có nghe không đấy”

“Anh nghe rõ rồi”

“Vào ăn thôi, thức ăn nguội hết rồi”

“Anh đồng ý rồi phải không”

“Ừm, em thích là được”

“Cảm ơn ông xã”

“Gọi anh là gì”

“Ông xã, ông xã”

“Ngoan, tối nay cho em gọi thoả thích”.

Anh ngồi trên giường nhưng mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào túi xách cô vứt vội trên bàn.

Thấp thoáng nhìn thấy một chiếc hộp nhung màu đỏ bên trong.

Không nhịn được đi tới cầm lên, sắc mặt đen xì.

Quý Dư mở cửa bước vào cảm thấy hơi lạnh, cô khép chặt vạt áo choàng.

“Sao lại làm mặt than”

“Của ai”

Cô nhìn thứ trên tay anh, bật cười. Thì ra anh đang sản xuất giấm.

“Em còn cười”

“Phì… anh ghen à”

“Trả lời”

“Bạn tặng”

“Con trai???”

“Vâng”

“Quý Dư”



Thấy anh giận dữ Quý Dư nhào vào lòng anh cọ cọ, hương thơm của cô bay vào mũi khiến anh yêu thích không thôi. Anh hít sâu, bình tĩnh lại. Cô vòng tay ôm chặt thắt lưng anh nhỏ giọng.

“Em và cậu ta lớn lên cùng nhau nên rất thân, nhưng không phải tình cảm nam nữ. Ngày mai sẽ giới thiệu cho anh. Đừng nổi giận”

Cơn giận trong lòng ngực anh nhanh chóng xẹp xuống, anh cứ ngồi đó ôm chặt cô vào lòng.

“Em là của anh”

Sáng ngủ dậy lưng đau, eo mỏi. Người bên cạnh đã đi từ lâu. Cô vệ sinh cá nhân xong xuống lầu. Thấy chú quản gia đang phân công người làm, cô tò mò ra xem.

“Chú Trần, làm gì thế ạ”

“Cô chủ, cậu chủ bảo người đem cây giống đến trồng ạ”

“Thật ạ”

“Rất nhiều loại, cô xem”

“Tốt quá”

“Còn rất nhiều, vẫn đang được vận chuyển qua”

“Tôi giúp chú một tay”.

Giờ nghỉ trưa anh gọi cho Quý Dư hoài không được, gọi về nhà thì người làm báo cô chủ đang làm vườn, đến cơm trưa cũng không ăn. Rốt cuộc anh không biết quyết định của mình là đúng hay sai nữa. “Đúng là mắc nợ em mà”

“Gọi cô ấy nghe máy”

“Alo, ông xã”

Đó, cứ như vậy làm sao anh nở mắng cô.

“Sao không ăn trưa”

“Em đang ăn”

“Anh ăn chưa”

Trình Thiên Vũ nhìn phần cơm trên bàn chưa đụng đũa. Cơm này Lăng Tuyết Nhu mang tới, anh sắp bị phiền đến điên rồi.

“Ăn rồi”

“Mấy giờ anh về”

“16 giờ 30”



“Sớm thế á”

“Ừm, nhớ em”

“Vậy anh về rồi tối cùng ra ngoài ăn nhé”

“Ừ”

Tắt máy anh mới nhớ cô nói hôm nay giới thiệu tên chết tiệt kia cho anh. Anh nhếch khoé môi như cười như không.

Về đến nhà anh đi thẳng ra vườn sau. Thấy cô vợ của anh đang đào đất, tay chân lấm lem. Anh bất lực lắc đầu.

“Mệt không”

“Không mệt, rất vui”

“Em…”

Quý Dư chạy lại định ôm chầm lấy anh, nhưng ý thức được điều gì đó nên khựng lại. Nhìn bản thân mình từ trên xuống dưới, hơi chột dạ.

“Hìhì”

Trình Thiên Vũ xoa đầu cô dắt tay cô đi vào trong, không quên cằn nhằn.

“Em là trẻ con sao, còn nghịch bùn”

“Không có việc gì làm mà”

“Bản kế hoạch làm xong rồi?”

“Vâng”

Ngẩn đầu, mắt mở to chớp chớp. Mau khen em đi, khen em đi. Nhưng tên nào đó mặt vẫn đen như cũ. Anh vào phòng tắm xả nước nóng.

“Mau tắm đi”

“Anh tắm cùng em đi”

“Em đừng có hối hận”

Trong phòng tắm hai bóng người nhấp nhô ôm chặt lấy nhau. Quý Dư cố hết sức chuộc lỗi nhưng vẫn không theo kịp được thể lực của anh. Nếu không phải còn ra ngoài thì anh đã không buông tha cho cô sớm như vậy.

Quý Dư thay đồ, đứng trước gương nhìn dấu hôn đỏ chót trên cổ, mắng anh mười tám lần. Tên này cố ý đây mà “đúng là cầm thú”

Hàn Viễn nhìn qua nhìn lại giữa hai người, cuối cùng ánh mắt tập trung vào dấu hôn ở cổ cô. Rất muốn đấm vào mồm tên lưu manh kia. Trong lòng tức giận nhưng ngoài mặt thì vẫn tươi cười, ai bảo tên kia đẹp trai như thế làm gì.