Cưng Chiều Bảo Bối Nhỏ

Chương 23: Ơn cứu mạng




Mở toang cửa phòng ngủ ra không nhìn thấy cô đâu. Anh lấy điện thoại ra gọi cho cô nhưng vẫn không được. Anh siết chặt điện thoại, chân đạp văng bàn trà. Trong lòng anh bỗng thấy hốt hoảng, bất lực ngồi phịch xuống sô pha.

Chú Trần nghe thấy tiếng động lớn vội chạy tới.

“Cậu chủ”

“Cô ấy đâu, vợ cháu đâu rồi”

Chú Trần không biết cậu chủ lại làm sao, mặt mày cậu chủ lúc này có bao nhiêu đáng thương.

“Cô chủ ở sau vườn”

Quý Dư ngồi ngắm hoa Quỳnh nở, trên bàn là chai Brandy đã vơi không ít. Cô rất ít khi hút thuốc, nhưng đêm nay ngoại lệ. Cô cúi đầu hít vài hơi, rồi từ từ thở ra, sương khói lượn lờ trên khuôn mặt tuyệt đẹp, khóe mắt đuôi mày như có thêm một chút yêu dã.

Trình Thiên Vũ nhìn tới ngây người, anh vẫn luôn biết cô đẹp, nhưng vẻ đẹp như yêu tinh câu hồn đoạt phách thế này lần đầu anh nhìn thấy. Quả thật động lòng người.

Trình Thiên Vũ bước đến, vì hơi chếnh choáng say nên bước chân cũng hơi lung lay, anh không nói gì ôm cô vào lòng.

“Xin lỗi em”

Quý Dư còn tưởng mình nghe lầm, anh lại dễ nói ra lời xin lỗi như thế sao. Khoé mắt cô cay cay.

“Sao lại xin lỗi”

“Anh nổi giận với em”

“Thế anh có biết em cũng nổi giận với anh không”

Trình Thiên Vũ ấm ức, bất lực vùi xuống cổ ngửi hương hoa sơn trà trên người cô.

“Em nói anh biết anh sai ở đâu đi”

“Anh không biết sao”

“Không”

“Trưa nay anh đi đâu, làm gì”



Trình Thiên Vũ ngẩn đầu lên, nhớ đến chuyện lúc trưa khó tránh khỏi hơi chột dạ.

“Em giận anh vì chuyện đó sao”

“Em không giận nữa”

“…”

“Em cũng cho người khác ôm là được”

“Em dám”

Trình Thiên Vũ nghiến răng siết chặt vòng tay.

Quý Dư đáp lại bằng nụ cười như có như không. Anh biết cô dám làm thật.

“Anh với cô ta không có gì cả, em phải tin anh”

“Em tin anh”

“Vậy sao em vẫn giận”

“Em giận anh để người khác chiếm tiện nghi, nếu em cũng như vậy thì anh sẽ cảm thấy thế nào”

Trình Thiên Vũ cúi xuống hôn cô, hương rượu cùng hơi thở hoà quyện say đắm lòng người. Một lúc sau anh buông môi lưỡi cô ra, chóp mũi cọ cọ đầu mũi cô.

“Em là của anh”

“Anh tức giận bỏ đi rồi mà”

“Anh sai rồi”

Quý Dư bật cười, rót cho anh một ly rượu, lại rót cho mình thêm một ly.

“Nào, uống cùng em”

Nói rồi cô nâng ly lên chạm cốc với anh. Bây giờ anh mới nhìn thấy cô mặt váy hai dây dài đến gót chân, chỉ khoác thêm một chiếc áo mỏng.

Anh bấm điện thoại gọi.



“Chú Trần, cho người đem một chiếc áo khoác dày ra sau vườn”

“Vâng”

Cất điện thoại anh quay sang nhìn cô lông mày nhíu lại.

“Sao em mặc ít thế”

Cô nhìn cách ăn mặc của mình, khép chặt áo khoác lại. Cô định nói không lạnh thì đã thấy người làm đem áo khoác tới. Thôi được rồi, có một loại lạnh gọi là chồng tôi cảm thấy lạnh.

Cô đưa tay xoa xoa ấn đường nhíu lại của anh.

“Xấu, mau già”

Anh nắm lấy tay cô, xoa xoa. Cô nhìn anh thật lâu, rồi tựa vào vai anh”

“Kể cho em nghe được không”

“Cô ấy là ai?”

Trình Thiên Vũ không dấu diếm, cô muốn nghe thì anh sẽ nói.

3 năm trước anh bị đối thủ cạnh tranh tính kế. Anh bị thương rất nặng, trốn ở trong rừng 3 ngày.

Đến sáng ngày thứ 4 thì không chịu nổi, ngất đi.

Cha của Lăng Tuyết Nhu là Lăng Chiến gánh củi đi ngang qua thì phát hiện ra anh, mang anh về nhà. Vợ qua đời nên nhà chỉ có ông và con gái.

Trình Thiên Vũ hôn mê suốt một tháng mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh anh ở lại thêm hai tuần mới trở về. Trong suốt thời gian đó Lăng Tuyết Nhu luôn đi theo chăm sóc cho anh.

Một năm sau thì Lăng Chiến bệnh nặng, trước khi mất anh có quay lại gặp ông.

Ông nói ông giúp người không cần báo đáp. Nhưng vì thương Lăng Tuyết Nhu bẩm sinh sức khỏe kém. Nên nhờ anh để mắt, chăm sóc cho cô ta.

Tiền sinh hoạt cô ta không nhận, nên anh chỉ có thể tìm bệnh viện tốt, bác sĩ hàng đầu cho cô ta. Lúc nào có việc, chỉ cần nhờ thì anh sẽ tới giúp. Nên lâu dần cô ta xem mình là người phụ nữ của anh. Thậm chí còn nghĩ anh không kết hôn là vì đợi cô ta khỏi bệnh gả cho anh.