Cưng Chiều Bảo Bối Nhỏ

Chương 35




Ánh mắt của Quý Dư híp lại, lúc hắn đến gần, trong nháy mắt, một cước đá thẳng vào bụng của hắn ta.

Không ngờ tới cô gái trước mắt mình lại biết võ, hắn ta che chỗ bụng vừa bị đạp một cước, đáy mắt loé lên tia tàn nhẫn.

Hắn bật người đá vào vai cô, Cô nghiêng người né đòn.

Nhưng không ngờ hắn lại dùng chiêu thức tàn nhẫn, xoay người một cái, đá chân mạnh mẽ mang theo ý gϊếŧ người.

Quý Dư nhảy lên, lấy tay phòng thủ, giơ đùi lên đỡ đòn, thân thủ nhanh nhẹn.

Thấy đã mất nhiều thời gian, hắn rút dao ra vung dao về phía cô, cô lăn sang bên cạnh mới tránh được đòn trí mạng đó.

Nhưng vẫn không tránh được bị thương cánh tay.

Hắn nắm được lợi thế tiếp tục vung dao, lần này cô ngửa người ra phía sau con dao sượt qua chóp mũi cô.

Cô bật dậy đá thẳng vào tay cầm dao của hắn, dao cũng vì thế mà văng ra.
Chưa đứng vững hắn lại tiếp tục tấn công, cô lại lùi ra sau, lúc này mới cảm thấy không đúng.

Hắn ta đạt được mục đích bật cười lớn.

“Sao nào, chọn thịt nát xương tan?”

Chết tiệt, thì ra hắn ép cô ra vách núi. Chưa kịp bình tỉnh thì bên cạnh xuất hiện thêm hai người nữa.

Mẹ kiếp, mẹ kiếp… lại câu giờ chờ tiếp viện.

Hẳn là ba người hắn ta chia nhau ra tìm cô.

”Có một con đàn bà mà cũng giải quyết không xong nữa à”

“Con nhỏ này thân thủ không tệ”

“Xinh đẹp như thế hay là chúng ta…”

“Cô Lăng căng dặn phải giải quyết sạch sẽ”

“Mẹ nó đẹp như vậy, chơi trước gϊếŧ sau”

“…”

“Đừng qua đây”

”haha mày đùa tao à”

Ba người họ từng bước ép sát lại gần, không còn sự lựa chọn nào khác. Cô vẫn còn đang mang ba lô, cánh tay lại bị thương. Không đối phó lại ba người họ.
Trong chớp mắt Quý Dư xoay người nhảy xuống vách núi.

Dù sao thì cũng phải chết, tìm đường sống trong cái chết vậy.

Trình Thiên Vũ xuống máy bay lập tức đến tìm Lâm Vận. Trong lòng anh có gì đó rất bất an, không thể nào bình tĩnh được.

“Ba nói gì cơ”

“Con bé đến núi Long Điềm”

Trình Thiên Vũ sửng người, mấp máy môi một lúc mới nói được một câu.

“Em ấy vẫn bình an phải không”

Lâm Vận tay bưng tách trà rung rẩy, nước trà sánh ra bên ngoài.

Nhưng ông vẫn không cảm thấy nóng. Trong lòng ông bây giờ còn nóng hơn lửa đốt.

“Người phái đi báo con bé mất tích rồi”

Trình Thiên Vũ không biết mình trở về nhà thế nào nữa. Lòng ngực cứ nhói đau từng hồi, không thở nổi.

Anh ngồi phịch xuống so pha nhéo mi tâm.

Bấm một dãy số.

Một lát sao người đàn ông cung kính đứng trước mặt, không dám ngẩng cao đầu.
“Trình Tổng”

“Tìm thấy chưa”

“Chưa tìm được”

“Có phát hiện gì không”

“Gần vách núi có dấu vết đánh nhau. E là…”

Câu cuối cùng cậu ta không nói nhưng anh cũng hiểu được.

Anh bỗng đá văng bàn trà, đưa tay nới rộng cổ áo. Khí thế bùng phát khϊếp người.

“Tiếp tục tìm”

“Sống phải thấy người…”

“Rõ”

Câu sau anh không dám nói, cũng không dám nghĩ đến. Trình Thiên Vũ ngã người ra sô pha hít thở khó khăn. Khắp căn nhà này đều có bóng hình cô. Anh sắp phát điên rồi.

“Vợ ơi”

“Em đang ở đâu”

Khi Hàn Viễn biết tin đã là một tuần sau đó. Không thể trách cậu ta, chỉ trách nhà họ Trình và nhà họ Lâm phong tỏa tin tức kín như bưng.

Bước vào phòng bao đã thấy người đàn ông đẹp trai phong độ ngày nào bây giờ thê thảm không dám nhìn.

Nuốt lời mắng chửi lại vào trong.

Cậu ta ngồi xuống tự rót cho mình ly rượu. Sắc mặt nặng nề.

“Anh làm tôi cứ tưởng vào nhầm phòng”

Bây giờ Trình Thiên Vũ mới ngẩn mặt lên, hai mắt đỏ ngầu, giọng khàn đặc.

“Không mắng người nữa à”

“Thôi đi, nhìn anh quá thảm…không nở”

“Đã một tuần rồi, không có tin tức gì sao”

Trình Thiên Vũ uống vào một ngụm rượu, lắc đầu. Bây giờ anh chỉ cần nghe người khác nhắc đến cô thôi thì đã không giữ được bình tĩnh.

“Chuyện ẩu đả thì sao”

“Đã xác định được”

“Là ai làm”

“Bị diệt khẩu rồi”

“Mẹ kiếp”