Cưng Chiều Bảo Bối Nhỏ

Chương 4: Bị tính kế




Trình Thiên Vũ tìm tới thì thấy cô đang nằm dựa trên xích đu nhắm mắt như đang ngủ. Anh vuốt má cô.

“Khó chịu sao”

Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh thì mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt đẹp trai xuất chúng, hôm nay anh mặt vest đen hiếm khi thắt cà vạt đẹp trai chết đi được. Cô nuốt nước bọt gật đầu.

“Hơi nhức đầu”

“Ừm về thôi”

Anh nói rồi đưa tay kéo cô lên.

Trên xe, nghe tiếng thở dồn dập anh quay sang nhìn thì thấy cô gái ngồi sát cửa xe mặt ửng hồng hơi thở gấp gáp. Cô ngồi ôm chặt đầu gối trông hơi nhếch nhác. Đến giờ làm sao mà anh còn không biết chuyện gì xảy ra. Anh nhíu mày lạnh giọng hỏi.

“Đã gặp ai?”

“Dương Quý Phong”

Cô gái nhỏ cắn chặt môi anh đào muốn rỉ máu, đầu vùi sâu xuống đầu gối. Bây giờ cô rất khó chịu, toàn thân nóng hừng hực.

Bàn tay đặt bên người dần siết chặt lại, anh lớn tiếng quát

“Mẹ kiếp, người của ông mà cũng dám động”

Tiếng quát làm cô đang cắn chặt răng cũng phải giật mình. Móng tay cấm vào lòng bàn tay giúp cô giữ tỉnh táo lại. Anh quay sang thấy môi cô rướm máu thì thở dài, cố bình tĩnh lại.

“Khó chịu lắm sao”

“Ưm..nóng”



“Cố một chút,tới bệnh viện?”

“Không cần, không chịu nổi”

Anh nhìn cô gái gương mặt ửng đỏ vì thuốc hơi bất đắt dĩ.

“Muốn thế nào?”

“Ưm..thuê phòng giúp tôi, tôi nóng, muốn tắm nước lạnh”

Anh cởi áo khoác bộc cô lại, mùi hương nam tính sọc vào mũi khiến dục vọng vất vả ép xuống lại bùng nổ, cô khó khăn vặn vẹo, cơ thể như có hàng ngàn con côn trùng bò cắn khắp người. Máu sôi sùng sục khiến cơ thể nóng bừng. “Ưm..ưm” cô nắm vạt áo khó chịu rên rỉ. Trình Thiên Vũ nhìn một màn này trán rịn một tầng mồ hôi, cổ họng khô khốc. Xe chạy nhanh tới khách sạn Sao Star thì dừng lại. Anh chỉnh lại áo khoác cho cô rồi cuối người bế cô vào thang máy. Cô nép vào ngực anh cọ cọ. Trình Thiên Vũ bị cô cọ sắp phát điên lên rồi, kìm nén lại xúc động mún nghiền nát cô. Anh nghiến răng nghiến lợi.

“Đoàng hoàng chút”

“Ưm..nóng,khó chịu quá”

Cô vừa nói vừa với tay tháo cúc áo anh. Anh cầm bàn tay đang sờ khắp ngực mình khàn giọng.

“Đừng lộn xộn”

“Ưm..nóng”

“Ừm”

“Ưm..Khó chịu chết mất”

“…”



Mở cửa phòng anh bế cô vào phòng tắm, xả nước lạnh. Đang nóng khắp người bỗng nước lạnh băng từ trên xả xuống khiến cô rung rẩy, miệng rên hừ hừ.. Anh khó khăn nuốt nước bọt, định quay đi thì cô níu tay anh lại.

“Tôi…tôi.. giúp tôi kéo khóa áo được không..ưm, nước dính khó chịu quá”

Anh nhanh chóng kéo khóa cho cô rồi bước nhanh ra ngoài, anh sợ mình không nhịn được.

“Tôi ở bên ngoài”

Trong phòng tắm Quý Dư cởi váy ra định cởi nốt nội y thì chân bị chuột rút nước mắt trực trào rơi xuống.

“Ui~~”

Nghe tiếng động Trình Thiên Vũ mở cửa bước vào thì thấy cô khóc mặt mũi đỏ hoe trông rất đáng thương. Thấy anh vào, cô thúc thíc…

“Chuột..chuột..rút”

“Ở đâu”

“Chân trái”

Tay anh mang theo hơi ấm vừa mới chạm tới cổ chân cô thì cô rục người run rẩy. Anh nghiêng đầu không dám nhìn thẳng cô.

“Sẽ đau đấy”

“A…”

Tay giữ cổ chân cô từ từ xoa. Chân được anh xoa thì thấy đở dần nhưng cơ thể vì tiếp xúc thân mật mà càng khó chịu. Cô cắn môi nhưng vẫn phát ra tiếng ưm~ ưm~. Anh xoa chân cô mà toàn thân căng thẳng, yết hầu trượt lên xuống… cô thấy yết hầu anh lăn lăn thì không nghĩ nhiều đưa tay lên sờ, sờ không chưa đủ cô đưa lưỡi ra liếm. Chơi đến say mê nên cô không nhìn thấy người đàn ông lúc này nhìn cô bằng ánh mắt đỏ ngầu đầy dục vọng. Anh giữ chặt gáy cô rồi cuối đầu hôn xuống..

“Quý Dư này là do em tự tìm”