Cưng Chiều Bảo Bối Nhỏ

Chương 46: Giữ đồ Cho chặt vào




Sau khi được Quý Dư phối thuốc, hai chân của Trình Kiến Quốc cũng đã có cảm giác, còn phải điều trị thời gian dài mới khỏi.

Nhưng đây cũng được xem là một khởi đầu tốt rồi.

Hôm nay Lâm Quế Chi bảo Trình Thiên Vũ và cô cùng về nhà dùng cơm. Cũng vừa vặn mời thêm cả cô em thanh mai của Trình Thiên Vũ.

Không biết vô tình hay hữu ý mà vừa đặt chân vào cô ta đã ra chào đón như nữ chủ nhân trong nhà.

“Thiên Vũ”

Ánh mắt nhìn sang Quý Dư có hơi bất ngờ, khi nhìn đến cánh tay Trình Thiên Vũ ôm eo cô, sắc mặt trắng bệch, nhưng rất nhanh bình thường lại, giọng điệu khinh khi.

“Là Quý Dư phải không?, đã lâu không gặp cậu tôi không nhận ra ngay được”

“Ờ”

“…”

Hàn Hiểu Khê nghiến răng nhìn theo bóng dáng đôi tình nhân đang vào trong, hận không thể kéo ngay cánh tay của Trình Thiên Vũ xuống.

Quý Dư chỉ là đồ mồ côi không cha, không mẹ, gia cảnh tầm thường sao có thể sánh đôi cùng với anh???

Hàn Hiểu Khê cô ta còn chưa buông, Quý Dư cô lại có lá gan dám tranh giành.

Nhìn thấy Lâm Quế Chi đang bận bịu trong bếp, Quý Dư vẫn gọi quen thuộc như mọi khi.

“Mẹ”

Lâm Quế Chi vội vàng rửa tay, lau qua tạp dề, thân thiết kéo tay cô.

“Con gái, sau lại gầy đi rồi”

Quý Dư cười ngọt ngào.

“Không có mà mẹ”

Lâm Quế Chi kéo cô lại gần, vui vẻ nhỏ giọng.

“Nó chăm sóc con không chu đáo thì về đây mẹ lo”

Trình Thiên Vũ đang uống nước nghe thấy thì ho sặc sụa.

“Khụ… con nghe thấy rồi đó, mẹ dám tranh sủng với con”

Hàn Hiểu Khê nhìn hai người, mẹ con ngọt ngào bất giác cứng đờ đứng như trời trồng. Quý Dư thế mà lại trở thành vợ của Trình Thiên Vũ, cô nghe lầm rồi đúng không???

Nhưng rất nhanh sau đó, nghi ngờ của cô ta đã được chứng thực.

Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí thân thiện, Trình Kiến Quốc nhìn bữa cơm không mấy mặn mà lên tiếng.

“Khi nào thì tổ chức lễ cưới”

Trình Thiên Vũ hễ nghe thấy chuyện cưới hỏi thì ấm ức làu bàu.

“Hỏi con dâu hai người ấy, cô ấy nói khi nào có con mới tính”

Quý Dư giật mình buông đũa, nhìn hai người trước mặt vội vàng giải thích.

“Con thấy dù gì cũng đăng ký rồi, con muốn khi tổ chức hôn lễ có sự hiện diện của bé con ạ”

Trình Kiến Quốc nghe thấy có cháu thì mặt mày như trẻ thêm mười tuổi, cười trầm thấp.

“Theo ý con vậy, con vui là được, vui là được”

Lâm Quế Chi cũng không quên phụ họa.

“Ây yô, con xinh đẹp như thế cháu của ta nhất định xinh đẹp đáng yêu không ai sánh bằng”

Quý Dư xấu hổ cúi đầu, lời là do cô nói ra nhưng sao cô vẫn cảm thấy ngại ngùng.

Trình Thiên Vũ gắp thức ăn cho cô, cũng không quên trêu chọc.

“E là anh phải cố gắng hơn rồi”

Hàn Hiểu Khê cuối cùng cũng không chịu đựng được cảnh tượng này, mím môi buông bỏ bát đũa.

“Con no rồi, mọi người cứ tiếp tục dùng bữa đi ạ”

Lâm Quế Chi nhìn Hàn Hiểu Khê giả vờ không hiểu, quan tâm hỏi.

“Có phải chúng ta bàn chuyện cưới xin cho Thiên Vũ nên làm con mất vui không, nếu vậy thì cho bà già này xin lỗi nhé”

Hàn Hiểu Khê vẫn tỏ ra bình tĩnh, cười nhẹ.

“Không phải đâu ạ, dù sao 30 chưa phải là tết, của cháu thì sẽ vẫn là của cháu thôi”

Nhìn hai người phụ nữ một già một trẻ, nói gà, nói vịt. Quý Dư rốt cuộc cũng hiểu được ánh mắt thù địch của Hàn Hiểu Khê khi nhìn mình bắt nguồn từ đâu, nghe vậy cô cười khẽ.

“Cô Hàn à, dù sao thì cũng là chuyện đã thành rồi, hôn lễ chỉ là hình thức dệt hoa trên gấm thôi. Cho nên…cô trước khi phát ngôn hãy suy nghĩ cho kỹ, đồ của tôi mà sờ mó, sẽ bị chặt tay”

Hàn Hiểu Khê siết chặt tay, miệng vẫn nở nụ cười.

“Ở đời không gì là không thể, cô Quý giữ đồ của mình chặt vào, con xin phép đi trước ạ”